huyết kế dưới bầu trời sao

Chương 11: Dưới Ánh Sao Rơi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phong Linh thức dậy khi ánh bình minh ló dạng qua màn sương mỏng, không khí Vực Ma Hỏa vẫn nóng rực, xen lẫn mùi khói và đá cháy nồng nặc. Đêm qua, nụ hôn đau đớn với Tử Vân và lời tiết lộ về Huyền Nữ khiến cô không ngủ yên, tâm trí rối bời giữa tình yêu và nỗi sợ. Cô chỉnh lại áo vải thô sờn rách, buộc mái tóc đen cao lên, ánh mắt kiên định nhưng đầy nghi vấn. Tử Vân đứng bên một vách đá, kiếm ma khí lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt, đôi mắt đỏ rực nhìn xa xăm, như đang suy tính điều gì. “Hôm nay làm gì?” cô hỏi, giọng hơi mệt mỏi nhưng không kém phần quyết tâm. Hắn đáp: “Chúng ta rời Vực Ma Hỏa, đến Đền Cổ Huyền ở phía bắc. Nơi đó có manh mối về máu ngươi và cách phá huyết kế.” Phong Linh gật đầu, cảm nhận ký hiệu huyết kế trên tay nóng rực, như thể nó đang thúc giục cô khám phá sự thật về chính mình.

Họ rời hang động, băng qua một thung lũng đầy đá đỏ và sương mù dày đặc, nơi không khí ngột ngạt khiến mỗi bước đi đều nặng nề. Tử Vân dẫn đường, ma khí tỏa ra quanh hắn, dò xét mọi nguy hiểm tiềm tàng. Phong Linh bước theo, dao găm nắm chặt, cảm thấy sức mạnh trong cơ thể ngày càng mạnh mẽ, như thể huyết kế đang đánh thức một phần tiềm năng ẩn giấu. Cô dừng lại, nhìn hắn: “Người con gái ngươi từng yêu, cô ấy giống ta thế nào?” Tử Vân quay lại, giọng trầm: “Cô ấy kiên cường, nhưng yếu đuối trước tình yêu, như ngươi. Thần tộc giết cô ấy vì máu thần thánh, và ta không muốn lịch sử lặp lại với ngươi.” Cô sững sờ, tim đập mạnh: “Ngươi sợ mất ta?” Hắn gật đầu, ánh mắt đỏ rực thoáng hiện sự đau đớn: “Ta không để ngươi chịu chung số phận.”

Đột nhiên, sương mù rung chuyển, một toán thần binh xuất hiện, dẫn đầu là Bạch Hạc, áo trắng tung bay, kiếm bạc lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. “Tử Vân, ngươi và cô ta phải chết!” hắn gầm lên, thần quang bùng nổ như ánh chớp. Tử Vân tung ma khí, kiếm khí xé gió, đối đầu Bạch Hạc trong một trận chiến kịch liệt. Phong Linh né đòn của đám thần binh, dao găm sáng rực, chém trúng một kẻ. Huyết kế trên tay cô bùng sáng, tăng sức mạnh, giúp cô hạ thêm hai thần binh trong chớp mắt, nhưng ngực cô đau nhói, khiến cô loạng choạng. Tử Vân hét lớn: “Phong Linh, cẩn thận!” Hắn lao đến, đỡ một đòn kiếm bạc từ Bạch Hạc, nhưng bị thương ở vai, máu thấm đẫm áo đen. Cô tức giận, tung cú chém đẩy lui một thần binh, hét lên: “Đừng chạm vào hắn!” Bạch Hạc cười lạnh: “Máu thần thánh của cô ta sẽ hủy diệt tất cả, Tử Vân!” Hắn rút lui, để lại họ giữa thung lũng đầy khói bụi.

Phong Linh quỳ xuống, băng vết thương cho Tử Vân, tay cô chạm vào hắn, khiến cô đau nhói vì huyết kế. Hắn nắm tay cô, giọng dịu dàng: “Ngươi không cần lo cho ta.” Cô cau mày: “Ngươi cứu ta, ta không thể bỏ mặc ngươi.” Họ tiếp tục hành trình, đến Đền Cổ Huyền, một công trình đá cổ kính phủ rêu xanh, với những phù văn lấp lánh trên vách. Trong đền, một bóng hình mờ ảo hiện lên, giọng nữ vang vọng như gió: “Máu Huyền Nữ trong ngươi là chìa khóa phá huyết kế, nhưng cần máu của ma thần để hoàn thành.” Tử Vân sững sờ, giọng trầm: “Máu ta?” Phong Linh nắm tay hắn, ánh mắt kiên định: “Chúng ta sẽ cùng làm, Tử Vân.”

Tối, bên đống lửa ngoài đền, Tử Vân kể thêm: “Ta phản nghịch thần tộc vì họ cấm tình yêu giữa người và ma thần. Người con gái ta yêu đã chết vì điều đó.” Phong Linh nhìn hắn, nước mắt lưng tròng: “Ta không muốn mất ngươi, dù huyết kế có giết ta.” Hắn kéo cô vào lòng, môi chạm môi, nụ hôn sâu sắc dẫn đến một khoảnh khắc H+ mãnh liệt nhưng đau đớn, như thể huyết kế đang xé nát cô từ bên trong. Cô rên khẽ: “Huyết kế làm ta đau quá!” Tử Vân ôm cô chặt, thì thầm: “Ta sẽ hy sinh nếu cần, để ngươi sống.” Dưới ánh sao rơi lấp lánh, Phong Linh cảm nhận tình yêu và nguy hiểm hòa quyện, quyết tâm phá huyết kế để cứu cả hai, dù biết thử thách phía trước sẽ khốc liệt hơn bao giờ hết. Cô nhìn hắn, thì thầm: “Ta sẽ chiến đấu vì chúng ta.” Tử Vân gật đầu, ánh mắt đỏ rực ánh lên tia hy vọng mong manh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×