Phong Linh tỉnh dậy khi ánh nắng yếu ớt xuyên qua màn sương mù, không khí quanh Đền Cổ Huyền se lạnh, mang theo mùi rêu và đá cũ. Lời của bóng hình về máu ma thần và khoảnh khắc +++ đầy đau đớn với Tử Vân đêm qua khiến cô vừa hy vọng vừa sợ hãi. Cô chỉnh lại áo vải thô, buộc tóc cao, ánh mắt kiên định nhưng che giấu nỗi lo về tương lai. Tử Vân đứng bên bàn thờ đá trong đền, kiểm tra kiếm ma khí, đôi mắt đỏ rực đầy cảnh giác, như thể cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. “Hôm nay làm gì?” cô hỏi, giọng chắc chắn nhưng pha chút mệt mỏi. Hắn đáp: “Tìm Hồ Máu trong đền, nơi máu ta và ngươi có thể phá huyết kế.” Phong Linh nắm dao găm, cảm nhận ký hiệu huyết kế nóng rực trên tay, như thể nó đang liên kết cô với số phận không thể tránh khỏi.
Họ tiến sâu vào đền, nơi những phù văn lấp lánh trên vách đá dẫn họ đến một hồ nước đỏ rực, tỏa ra ánh sáng ma mị như máu tươi. Tử Vân giải thích, giọng trầm: “Hồ Máu chứa sức mạnh của Huyền Nữ. Máu của ta và ngươi có thể kích hoạt pháp trận để phá huyết kế.” Phong Linh nhìn hắn, tim đập mạnh: “Nếu thất bại, điều gì sẽ xảy ra?” Hắn im lặng một lúc, rồi đáp: “Chúng ta có thể mất nhau mãi mãi.” Cô nắm tay hắn, giọng run: “Ta không muốn mất ngươi, Tử Vân.” Hắn nhìn cô, ánh mắt đỏ rực thoáng hiện sự đau đớn: “Ta cũng vậy.”
Đột nhiên, một luồng yêu hỏa đỏ rực bùng lên, Hồng Liên xuất hiện từ bóng tối, mái tóc đỏ bay trong gió, bên cạnh là một con yêu hổ khổng lồ với lông đỏ rực như lửa. “Tử Vân, ngươi vẫn bảo vệ cô ta sao?” cô ta mỉa mai, giọng sắc lạnh đầy ghen tuông. Phong Linh hét lên, ánh mắt rực cháy: “Ngươi không thể chia rẽ chúng ta, Hồng Liên!” Yêu nữ cười khinh, tung yêu hỏa nhắm thẳng vào cô. Tử Vân phản ứng nhanh, kiếm ma khí xé gió, chặn đứng ngọn lửa, làm đền rung chuyển, bụi đá bay mù mịt. Phong Linh lao vào, dao găm sáng rực, chém trúng chân con yêu hổ, khiến nó gầm lên đau đớn. Huyết kế tăng sức mạnh, giúp cô hạ con thú, nhưng cô ngã xuống vì cơn đau nhói từ ngực, như thể huyết kế đang hút cạn sức sống của cô.
Tử Vân triệu hồi ma hỏa, ngọn lửa đen kịt bùng lên, ép Hồng Liên rút lui, nhưng cô ta để lại lời đe dọa: “Hồ Máu sẽ giết cô ta, Tử Vân! Ngươi không cứu được đâu!” Họ tiến đến Hồ Máu, nơi pháp trận sáng rực. Tử Vân cắt tay mình, máu đỏ thẫm nhỏ xuống hồ, hòa quyện với máu Phong Linh khi cô cũng cắt tay. Pháp trận kích hoạt, một luồng sáng đỏ bùng lên, khiến cô đau đớn ngã xuống, hơi thở hổn hển. Tử Vân ôm lấy cô, hét lên: “Đừng rời ta, Phong Linh!” Cô nắm tay hắn, giọng yếu ớt: “Ta sẽ không bỏ cuộc!” Pháp trận rung chuyển, nhưng không phá được huyết kế, như thể thiếu một mảnh ghép.
Tối, bên đống lửa ngoài đền, Tử Vân kể: “Huyền Nữ và ma thần từng thử phá huyết kế, nhưng thất bại vì thiếu lòng tin. Ta không muốn chúng ta lặp lại bi kịch đó.” Phong Linh sững sờ, ánh mắt lấp lánh: “Ta tin ngươi, Tử Vân.” Hắn kéo cô vào lòng, môi chạm môi, nụ hôn sâu sắc dẫn đến một khoảnh khắc H+ mãnh liệt nhưng đau đớn, như thể huyết kế đang xé nát cô từ bên trong. Cô rên khẽ: “Ta chịu được, vì ngươi.” Tử Vân ôm cô chặt, thì thầm: “Ta sẽ phá huyết kế, dù phải đổi bằng mạng ta.” Dưới ánh lửa lập lòe, họ quyết tâm đối mặt thử thách phía trước, dù biết cái giá có thể là mạng sống của một trong hai. Phong Linh nhìn hắn, thì thầm: “Ta sẽ chiến đấu đến cùng, vì chúng ta.” Tử Vân gật đầu, ánh mắt đỏ rực ánh lên tia quyết tâm mãnh liệt.