huyết kế dưới bầu trời sao

Chương 15: Ngọn Lửa Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu qua những tán cây thưa thớt, Phong Linh mở mắt, không khí ở rìa Vùng Đất Cấm se lạnh, mang theo mùi đất ẩm và lá khô xen lẫn chút ma khí nồng nặc. Đêm qua, lời của pháp sư cổ về nghi thức hòa máu trong ngọn lửa thần thánh và khoảnh khắc gần gũi sâu sắc với Tử Vân khiến cô vừa hy vọng vừa lo sợ, tâm trí rối bời giữa tình yêu và định mệnh. Cô chỉnh lại áo vải thô sờn rách, buộc mái tóc đen dài thành búi cao, ánh mắt kiên định nhưng che giấu nỗi bất an về huyết kế đang gặm nhấm cơ thể. Tử Vân đứng cách đó không xa, bên một tảng đá lớn, kiếm ma khí lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt đỏ rực quét qua vùng đất hoang vu, như thể cảm nhận nguy hiểm đang rình rập. “Hôm nay chúng ta đến trung tâm Vùng Đất Cấm,” hắn nói, giọng trầm thấp, mang theo sự quyết đoán xen chút lo âu. “Ngọn lửa thần thánh ở đó có thể phá huyết kế, nhưng sẽ rất nguy hiểm.” Phong Linh gật đầu, tay nắm chặt dao găm, cảm nhận ký hiệu huyết kế trên tay nóng rực như thiêu đốt, như thể nó đang kêu gọi cô đối mặt với số phận không thể tránh khỏi.

Họ băng qua vùng đất hoang vu, nơi những tảng đá đen lấp lánh ánh kim loại và không khí nặng nề bởi ma khí dày đặc. Tử Vân dẫn đường, ma khí tỏa ra quanh hắn như một lá chắn vô hình, bảo vệ cả hai khỏi những luồng gió lạnh bất thường thổi qua. Phong Linh bước theo, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể ngày càng mạnh mẽ, như thể huyết kế đang đánh thức một phần tiềm năng ẩn giấu sâu trong máu cô. Dao găm trong tay cô sáng rực khi cô chạm vào, ánh sáng tím nhạt như hòa quyện với ký hiệu huyết kế. Cô dừng lại, nhìn Tử Vân, giọng cứng rắn nhưng pha chút run rẩy: “Nếu nghi thức thất bại, chúng ta sẽ mất gì?” Hắn quay lại, ánh mắt đỏ rực thoáng hiện sự đau đớn: “Mọi thứ, Phong Linh. Nhưng ta sẽ không để ngươi chết.” Cô nắm tay hắn, tim đập mạnh: “Ta cũng không muốn mất ngươi, dù huyết kế có giết ta.” Hắn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi: “Ngươi mạnh mẽ hơn ta nghĩ, nhưng đừng để tình cảm làm ngươi yếu đi.”

Đột nhiên, một luồng yêu hỏa đỏ rực bùng lên từ bóng tối, cắt ngang không gian tĩnh lặng. Hồng Liên xuất hiện, mái tóc đỏ bay trong gió, đôi mắt xanh lấp lánh đầy ác ý, bên cạnh là một con yêu long khổng lồ với vảy đỏ rực như than, đôi mắt sáng như lò lửa. “Tử Vân, ngươi vẫn bám lấy con người yếu ớt này sao?” cô ta mỉa mai, giọng sắc lạnh đầy ghen tuông. Phong Linh bước lên, ánh mắt rực cháy: “Ngươi không thể chia rẽ chúng ta, Hồng Liên! Ngừng ảo tưởng đi!” Yêu nữ cười lớn, tung ra một luồng yêu hỏa nhắm thẳng vào cô. Tử Vân phản ứng nhanh, kiếm ma khí xé gió, chặn đứng ngọn lửa, khiến mặt đất rung chuyển, đá đen vỡ vụn bay mù mịt. Phong Linh lao vào, dao găm sáng rực, chém trúng chân con yêu long, khiến nó gầm lên đau đớn. Huyết kế trên tay cô bùng sáng, tăng sức mạnh, giúp cô né đòn yêu hỏa và hạ thêm một cú chém, nhưng ngực cô đau nhói như bị xé nát, khiến cô loạng choạng, mồ hôi túa ra.

Tử Vân triệu hồi ma hỏa, ngọn lửa đen kịt bùng lên, ép con yêu long lùi lại. Hắn hét lớn: “Phong Linh, cẩn thận!” Hồng Liên nhân cơ hội, tung một đòn yêu hỏa nhắm vào cô, nhưng Tử Vân lao đến, đỡ đòn, khiến ma khí và lửa va chạm, tạo ra một vụ nổ làm đất đá bay tứ tung. Phong Linh hét lên: “Đừng chết vì ta!” Cô lao vào, phối hợp với hắn, chém trúng cánh con yêu long, khiến nó gục xuống. Hồng Liên cười khinh: “Ngọn lửa thần thánh sẽ giết cô ta, Tử Vân! Ngươi không cứu được đâu!” Tử Vân tung ma hỏa, ép Hồng Liên rút lui, nhưng cô ta để lại lời đe dọa: “Máu thần thánh của cô ta sẽ hủy diệt tất cả!” Sau trận chiến, Tử Vân kiểm tra Phong Linh, ánh mắt lo lắng: “Ngươi ổn chứ?” Cô gật đầu, nhưng ngực đau như xé, hơi thở hổn hển.

Họ tiến đến trung tâm Vùng Đất Cấm, nơi một pháp trận khổng lồ hiện ra, chính giữa là một ngọn lửa đỏ rực, tỏa ra ánh sáng ma mị như máu tươi. Tử Vân giải thích, giọng trầm: “Đây là ngọn lửa thần thánh, nơi máu ta và ngươi có thể hòa quyện để phá huyết kế.” Phong Linh nắm tay hắn, giọng run: “Nếu chỉ một người sống, ta muốn là ngươi.” Hắn lắc đầu: “Đừng nói thế.” Họ cắt tay, máu của Tử Vân và Phong Linh nhỏ xuống ngọn lửa, kích hoạt pháp trận. Một luồng sáng đỏ bùng lên, khiến cô đau đớn ngã xuống, ký hiệu huyết kế sáng rực, như đang hút cạn sức sống cô. Tử Vân ôm lấy cô, hét lên: “Đừng rời ta, Phong Linh!” Cô nắm tay hắn, giọng yếu ớt: “Ta sẽ không bỏ cuộc!” Pháp trận rung chuyển dữ dội, nhưng huyết kế vẫn không phá được, như thể thiếu một mảnh ghép quan trọng.

Tối, bên ánh lửa lập lòe ngoài pháp trận, Tử Vân ngồi sát cô, băng vết thương trên tay cô. Khi tay hắn chạm cô, cô đau nhói, nhưng ánh mắt dịu dàng của hắn khiến cô rung động. Hắn kể, giọng trầm: “Huyền Nữ và ma thần thất bại vì họ thiếu sự hy sinh tuyệt đối. Ta không muốn chúng ta lặp lại bi kịch đó.” Phong Linh sững sờ, ánh mắt lấp lánh: “Ta tin ngươi, Tử Vân. Dù có chết, ta cũng muốn ở bên ngươi.” Hắn kéo cô vào lòng, môi chạm môi, dẫn đến một khoảnh khắc gần gũi sâu sắc, mãnh liệt nhưng đau đớn, như thể huyết kế đang xé nát cô từ bên trong. Cô rên khẽ, giọng run: “Ta chịu được, vì ngươi.” Tử Vân ôm cô chặt, thì thầm: “Ta sẽ phá huyết kế, dù phải đổi bằng mạng ta.” Dưới ánh lửa đỏ rực, Phong Linh cảm nhận tình yêu và nguy hiểm hòa quyện, quyết tâm đối mặt thử thách phía trước, dù biết cái giá có thể là mạng sống của một trong hai. Cô nhìn hắn, thì thầm: “Chúng ta sẽ cùng sống, Tử Vân.” Hắn gật đầu, ánh mắt đỏ rực ánh lên tia quyết tâm mãnh liệt, như ngọn lửa không bao giờ tắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×