huyết kế dưới bầu trời sao

Chương 2: Lửa Ma Trong Rừng Sâu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phong Linh tỉnh lại trong một khu rừng rậm rạp, ánh nắng lọt qua tán lá, chiếu lên khuôn mặt cô. Đêm qua, sau khi trốn khỏi hang động, cô ngất đi vì đau đớn từ huyết kế. Tử Vân ngồi cách đó không xa, dựa vào gốc cây, đôi mắt đỏ rực nhìn cô: “Ngươi yếu hơn ta nghĩ.” Cô cau mày, đứng dậy, tay vẫn nắm dao găm: “Ngươi ép ta ký huyết kế, giờ trách ta yếu?” Hắn cười nhạt: “Nếu không có ta, thần binh đã xé xác ngươi rồi.” Phong Linh im lặng, biết hắn nói đúng, nhưng lòng đầy cảnh giác.

Tử Vân dẫn cô qua rừng, giải thích: huyết kế không chỉ bảo vệ mà còn liên kết họ, khiến cô cảm nhận được ma khí của hắn. “Nếu ta chết, ngươi cũng không sống,” hắn nói, giọng lạnh lùng. Phong Linh nhìn hắn, cảm giác kỳ lạ: vừa sợ hãi, vừa bị cuốn hút bởi sự bí ẩn. Họ dừng chân bên suối, Tử Vân đưa cô nước: “Uống đi, ngươi cần sức mạnh.” Khi tay hắn chạm cô, một cơn đau nhói xuyên qua ngực, khiến cô rên khẽ. Hắn rút tay lại, ánh mắt thoáng day dứt: “Huyết kế làm ngươi đau. Ta không cố ý.”

Đột nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng cười yêu mị. Một nữ nhân xuất hiện, tóc đỏ rực, mắt xanh lấp lánh: Hồng Liên, yêu nữ từng yêu Tử Vân. “Tử Vân, ngươi chọn một con người yếu ớt sao?” cô ta mỉa mai, liếc Phong Linh. Tử Vân lạnh lùng: “Hồng Liên, biến đi.” Nhưng cô ta tấn công, móng tay sắc nhọn hóa thành lửa yêu, nhắm vào Phong Linh. Tử Vân giơ kiếm ma khí, chặn đứng đòn đánh, rừng rung chuyển bởi vụ nổ phép thuật. Phong Linh rút dao, lao vào hỗ trợ, nhưng Hồng Liên cười khinh: “Ngươi chỉ là gánh nặng!”

Tử Vân đẩy Phong Linh ra, một mình đấu Hồng Liên. Hắn tung chiêu, kiếm khí xé gió, nhưng Hồng Liên lẩn nhanh như bóng ma. Cô ta thì thầm vào tai Phong Linh: “Hắn sẽ giết ngươi vì huyết kế.” Phong Linh cắn răng, dùng dao chém, khiến Hồng Liên lùi lại. Tử Vân nhân cơ hội, triệu hồi ma hỏa, buộc Hồng Liên chạy trốn. Hắn quay sang Phong Linh, kiểm tra cô: “Ngươi ổn chứ?” Cô gật đầu, nhưng ngực đau nhói khi hắn đến gần. Trong khoảnh khắc, mắt họ chạm nhau, và Tử Vân bất ngờ kéo cô vào lòng, môi chạm môi. Nụ hôn ngắn ngủi nhưng mãnh liệt, khiến cô vừa đau vừa rung động. Cô đẩy hắn ra: “Đừng, ta đau lắm!” Hắn im lặng, ánh mắt đầy hối hận.

Họ tiếp tục đi, tìm nơi an toàn. Tối, bên đống lửa, Tử Vân kể: “Hồng Liên từng là đồng minh, nhưng ta từ chối cô ta. Giờ cô ta liên minh với thần tộc để tiêu diệt ta.” Phong Linh hỏi: “Tại sao ngươi phản nghịch thần tộc?” Hắn quay đi: “Chuyện dài. Ngươi chưa cần biết.” Cô cảm nhận sức mạnh lạ trong người, như thể huyết kế đánh thức điều gì. Tử Vân nhìn cô: “Ngươi không bình thường, Phong Linh. Dòng máu ngươi có bí mật.” Cô cau mày, lòng đầy nghi vấn, nhưng quyết tâm theo hắn để phá huyết kế.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×