huyết kế dưới bầu trời sao

Chương 5: Lời Nguyền Trong Gió


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phong Linh thức dậy khi ánh bình minh ló dạng, ánh sáng mờ nhạt chiếu qua tán cây. Đêm qua, nụ hôn của Tử Vân và lời đe dọa của Hồng Liên khiến cô không ngủ yên. Cô chỉnh lại áo, đứng dậy, thấy Tử Vân đang kiểm tra kiếm ma khí. “Hôm nay đi đâu?” cô hỏi, giọng hơi mệt mỏi. Hắn đáp: “Đỉnh Hắc Thạch, nơi có một pháp sư già biết về huyết kế.” Phong Linh gật đầu, lòng đầy nghi vấn về dòng máu thần thánh mà bóng hình trong hồ nhắc đến. Cô cảm nhận sức mạnh lạ trong người, như thể huyết kế đang thay đổi cô.

Họ leo lên đỉnh Hắc Thạch, gió lạnh thổi qua, mang theo mùi đất đá. Tử Vân đi trước, cảnh giác với mọi tiếng động. Phong Linh theo sau, dao găm trong tay, cảm giác mình mạnh mẽ hơn trước. Trên đường, họ gặp một toán thần binh do Bạch Hạc dẫn đầu. Hắn áo trắng, kiếm bạc lấp lánh, giọng lạnh lùng: “Tử Vân, giao cô ta ra, hoặc chết!” Tử Vân cười khinh: “Ngươi không đủ sức.” Hắn tung ma khí, kiếm khí xé không gian, đối đầu Bạch Hạc. Phong Linh né đòn thần binh, dùng dao chém, ký hiệu huyết kế trên tay sáng rực, tăng sức mạnh.

Trận chiến kịch liệt, ma khí và thần quang va chạm, làm đá vỡ vụn. Phong Linh bị một thần binh tấn công, nhưng cô lộn nhào, chém trúng hắn. Tử Vân hét: “Phong Linh, cẩn thận!” Hắn lao đến, đỡ đòn cho cô, nhưng bị thương ở vai. Cô tức giận, tung cú chém đẩy lui thần binh. Bạch Hạc cười lạnh: “Dòng máu cô ta sẽ hủy diệt ngươi, Tử Vân!” Hắn rút lui, để lại họ giữa đống đổ nát. Phong Linh băng vết thương cho Tử Vân, tay cô chạm hắn, khiến cô đau nhói. Hắn nắm tay cô: “Ngươi không cần lo cho ta.” Cô cau mày: “Ngươi cứu ta, ta không thể bỏ mặc.”

Họ đến hang động của pháp sư già, một ông lão râu trắng, mắt mờ. Ông xem ký hiệu huyết kế trên tay Phong Linh, giọng trầm: “Dòng máu ngươi có sức mạnh của thần cổ xưa, nhưng huyết kế sẽ giết ngươi nếu không phá kịp.” Tử Vân hỏi: “Cách phá là gì?” Pháp sư đáp: “Tìm Ngọc Huyết ở Vực Ma Hỏa. Nhưng chỉ một người sống sót.” Phong Linh sững sờ, lòng nặng trĩu. Tử Vân im lặng, ánh mắt phức tạp.

Tối, bên đống lửa, Tử Vân kể: “Ta phản nghịch thần tộc vì họ giết người ta yêu.” Phong Linh nhìn hắn, tim đập nhanh: “Ngươi yêu ai?” Hắn quay đi: “Chuyện cũ rồi.” Cô chạm tay hắn, đau nhói nhưng không rút lại. Hắn kéo cô vào lòng, hôn sâu, nụ hôn mãnh liệt khiến cô vừa đau vừa mê say. Cô thì thầm: “Ta không muốn chết, nhưng ta cũng không muốn mất ngươi.” Tử Vân ôm cô chặt: “Ta sẽ tìm cách.” Dưới bầu trời sao, họ chia sẻ khoảnh khắc H+ đầy đau thương, biết rằng hành trình phía trước sẽ nguy hiểm hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×