Phong Linh tỉnh dậy khi ánh nắng mờ nhạt xuyên qua màn sương dày đặc của Vực Ma Hỏa, hơi nóng từ đá đỏ bốc lên hừng hực, làm mồ hôi lấm tấm trên trán cô. Đêm qua, trận chiến với Hồng Liên và khoảnh khắc H+ đầy đau đớn bên Tử Vân khiến cô vừa rung động vừa bất an. Cô chỉnh lại áo vải thô sờn rách, mái tóc đen rối bời buộc vội, ánh mắt kiên định nhưng che giấu nỗi lo. Tử Vân đứng cách đó vài bước, kiếm ma khí cắm xuống đất, đôi mắt đỏ rực như máu quét qua hẻm núi, cảnh giác với mọi tiếng động. “Hôm nay chúng ta tìm Ngọc Huyết,” hắn nói, giọng trầm thấp, mang theo sự lạnh lùng nhưng đầy uy lực. “Vực Ma Hỏa đầy cạm bẫy, ngươi sẵn sàng chưa?” Phong Linh gật đầu, tay nắm chặt dao găm, cảm nhận ký hiệu huyết kế trên tay nóng rực như thiêu đốt, như thể cảnh báo nguy hiểm sắp đến.
Họ tiến sâu vào Vực Ma Hỏa, nơi đá cháy đỏ và luồng khí nóng làm không khí ngột ngạt. Tử Vân dẫn đường, ma khí tỏa ra quanh hắn như một lá chắn, bảo vệ cả hai khỏi hơi nóng chết người. Phong Linh bước theo, cảm nhận sức mạnh lạ trong cơ thể, như thể huyết kế đang hòa quyện với máu cô, đánh thức một thứ gì đó sâu thẳm. Cô dừng lại, nhìn hắn: “Ngọc Huyết là gì, mà pháp sư nói chỉ một người sống sót?” Tử Vân liếc cô, ánh mắt phức tạp, che giấu điều gì đó: “Một viên ngọc chứa sức mạnh của thần cổ xưa, có thể phá huyết kế. Nhưng nó đòi hỏi hy sinh lớn.” Cô cau mày, giọng cứng rắn: “Hy sinh gì? Ngươi biết mà không nói, đúng không?” Hắn quay đi, giọng lạnh: “Ngươi cứ sống sót đã, rồi ta sẽ kể.”
Đột nhiên, đất rung chuyển dữ dội, một con hỏa long khổng lồ trồi lên từ vực sâu, vảy đỏ rực như than, đôi mắt sáng như lò lửa. Nó gầm lên, phun ngọn lửa nóng rực nhắm vào cả hai. Tử Vân tung kiếm, ma khí xé gió, chém vào vảy rồng, nhưng chỉ để lại vết xước. Phong Linh né nhanh, dao găm sáng rực, chém trúng chân rồng. Cô ngạc nhiên khi thấy lưỡi dao bùng lên ánh sáng tím, như thể huyết kế tăng sức mạnh cho cô. Tử Vân hét: “Phong Linh, lùi lại! Ngươi không đủ sức!” Nhưng cô kiên định, lao vào phối hợp, dùng dao phá lớp vảy yếu. Con rồng gầm thét, đuôi quật mạnh, khiến cô ngã xuống. Tử Vân lao đến, ma hỏa bùng lên, hạ con thú sau trận chiến ác liệt, để lại một lối vào hang động ẩn sâu trong vực.
Trong hang, không khí lạnh buốt, khác hẳn bên ngoài. Họ tìm thấy một bàn thờ đá, chính giữa là Ngọc Huyết – viên ngọc đỏ rực, tỏa ánh sáng ma mị như muốn hút hồn. Tử Vân chạm vào, pháp trận kích hoạt, một giọng nữ vang lên, lạnh lẽo như gió: “Chỉ máu của thần thánh mới lấy được ngọc. Một người phải hy sinh.” Phong Linh cảm thấy ngực đau nhói, ký hiệu huyết kế sáng rực, khiến cô quỳ xuống, thở hổn hển. Đột nhiên, một luồng yêu hỏa bùng lên, Hồng Liên xuất hiện, tóc đỏ bay trong gió, mắt xanh lấp lánh, nụ cười yêu mị: “Tử Vân, ngươi chọn con người yếu ớt này để chết thay sao?” Cô ta tung yêu hỏa, nhắm vào Phong Linh. Tử Vân đỡ đòn, kiếm khí và lửa va chạm, làm hang động rung chuyển, đá rơi lả tả.
Phong Linh lao vào, dao găm sáng rực, chặn một đòn của Hồng Liên. “Ngươi ghen với ta, nhưng ta không bỏ cuộc!” cô hét, ánh mắt rực cháy. Hồng Liên cười khinh: “Ngươi sẽ chết vì huyết kế, ngốc ạ!” Tử Vân triệu hồi ma hỏa, ép Hồng Liên lùi lại, nhưng cô ta để lại lời đe dọa: “Dòng máu cô ta sẽ hủy diệt cả hai!” Sau trận chiến, Tử Vân kéo Phong Linh ra khỏi hang, kiểm tra vết thương trên vai cô. Khi tay hắn chạm cô, cô đau nhói, nhưng ánh mắt dịu dàng của hắn khiến cô rung động. Hắn bất ngờ kéo cô vào lòng, môi chạm môi, nụ hôn mãnh liệt nhưng đầy đau đớn vì huyết kế. Cô rên khẽ, đẩy hắn ra: “Huyết kế sẽ giết ta!” Tử Vân ôm cô chặt, thì thầm: “Ta sẽ tìm cách phá nó, dù phải trả giá bằng mạng ta.”
Tối, bên đống lửa bên ngoài hang, Tử Vân kể: “Ngọc Huyết đòi hỏi máu của ngươi, vì ngươi mang dòng máu thần thánh. Ta không muốn ngươi hy sinh.” Phong Linh sững sờ, giọng run: “Ta là con người, làm sao có máu thần?” Hắn im lặng, ánh mắt phức tạp, như che giấu bí mật. Cô cảm nhận tình yêu và nguy hiểm đan xen, lòng quyết tâm tìm ra sự thật về dòng máu mình, dù cái giá có thể là mạng sống. Dưới bầu trời sao, cô nắm tay hắn, biết hành trình này sẽ càng nguy hiểm hơn