Phong Linh thức dậy khi ánh bình minh ló dạng qua màn sương dày đặc, không khí Vực Ma Hỏa vẫn nóng rực, xen lẫn mùi đất đá cháy. Đêm qua, lời của Tử Vân về dòng máu thần thánh và nụ hôn đau đớn khiến cô không ngủ yên. Cô chỉnh lại áo vải thô, buộc lại mái tóc đen rối, ánh mắt đầy nghi vấn nhưng kiên định. Tử Vân ngồi bên đống lửa tàn, kiếm ma khí lấp lánh, đôi mắt đỏ rực nhìn xa xăm. “Hôm nay đi đâu?” cô hỏi, giọng hơi mệt mỏi. Hắn đáp: “Tìm Lão Huyền, một pháp sư ẩn cư ở Rừng Sương Mù. Ông ta biết về dòng máu ngươi.” Phong Linh gật đầu, cảm nhận ký hiệu huyết kế trên tay nóng rực, như thể thúc giục cô khám phá sự thật.
Họ rời Vực Ma Hỏa, băng qua một cánh rừng sương mù dày đặc, nơi cây cối mọc chen chúc, che khuất ánh sáng. Tử Vân dẫn đường, ma khí tỏa ra dò xét nguy hiểm. Phong Linh bước theo, dao găm trong tay, cảm thấy sức mạnh trong người tăng lên mỗi ngày. Cô hỏi: “Tại sao thần tộc săn ngươi? Vì ngươi yêu một con người?” Tử Vân dừng bước, giọng trầm: “Họ giết cô ấy, một nữ nhân mang máu thần như ngươi. Ta phản nghịch để trả thù.” Cô sững sờ, tim đập nhanh: “Ngươi yêu cô ấy đến vậy?” Hắn gật đầu: “Vì thế ta không muốn mất ngươi.” Cô im lặng, cảm giác rung động xen lẫn sợ hãi.
Đột nhiên, sương mù rung chuyển, một toán thần binh xuất hiện, dẫn đầu là Bạch Hạc, áo trắng tung bay, kiếm bạc lấp lánh. “Tử Vân, giao cô ta ra, hoặc chết!” hắn gầm lên, thần quang bùng nổ. Tử Vân tung ma khí, kiếm khí xé gió, đối đầu Bạch Hạc. Phong Linh né đòn thần binh, dao găm sáng rực, chém trúng một kẻ. Huyết kế trên tay cô bùng sáng, tăng sức mạnh, giúp cô hạ thêm hai thần binh. Tử Vân hét: “Phong Linh, cẩn thận!” Hắn lao đến, đỡ một đòn kiếm cho cô, nhưng bị thương ở ngực, máu thấm áo đen. Cô tức giận, tung cú chém đẩy lui thần binh, ký hiệu huyết kế rực rỡ như lửa. Bạch Hạc cười lạnh: “Dòng máu cô ta sẽ hủy diệt tất cả!” Hắn rút lui, để lại họ giữa rừng sương.
Phong Linh quỳ xuống, băng vết thương cho Tử Vân, tay cô chạm hắn, khiến cô đau nhói vì huyết kế. Hắn nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Ngươi không cần lo cho ta.” Cô cau mày: “Ngươi cứu ta, ta không thể bỏ mặc.” Họ tiếp tục đi, đến hang của Lão Huyền, một ông lão tóc bạc, mắt sáng như sao, ngồi bên bàn đá. Ông xem ký hiệu huyết kế trên tay Phong Linh, giọng trầm: “Ngươi mang máu của Huyền Nữ, thần cổ xưa bị thần tộc phong ấn vì yêu ma thần. Huyết kế đánh thức nó, nhưng sẽ giết ngươi nếu không lấy Ngọc Huyết.” Tử Vân hỏi: “Làm sao lấy ngọc?” Lão Huyền đáp: “Đối mặt thử thách ở Vực Ma Hỏa. Nhưng chỉ một người sống sót, và máu thần thánh phải trả giá.”
Tối, bên đống lửa trong hang, Tử Vân kể thêm: “Huyền Nữ yêu một ma thần, và máu ngươi là hậu duệ của bà. Thần tộc sợ sức mạnh đó.” Phong Linh sững sờ: “Ta là hậu duệ thần?” Hắn gật đầu, kéo cô vào lòng, môi chạm môi, nụ hôn sâu sắc dẫn đến khoảnh khắc H+ mãnh liệt nhưng đau đớn. Cô rên khẽ: “Huyết kế đang giết ta!” Tử Vân ôm cô chặt: “Ta sẽ hy sinh nếu cần.” Dưới ánh trăng xuyên qua kẽ đá, Phong Linh cảm nhận tình yêu và nguy hiểm hòa quyện, quyết tâm tìm Ngọc Huyết để cứu cả hai, dù biết thử thách sẽ khốc liệt hơn.