Phong Linh tỉnh dậy khi ánh nắng yếu ớt xuyên qua sương mù, không khí rừng se lạnh sau một đêm đầy cảm xúc. Lời của Lão Huyền về dòng máu Huyền Nữ và khoảnh khắc H+ với Tử Vân khiến cô vừa hy vọng vừa sợ hãi. Cô chỉnh lại áo, buộc tóc cao, ánh mắt kiên định. Tử Vân đứng bên vách đá, kiểm tra kiếm ma khí, đôi mắt đỏ rực đầy cảnh giác. “Quay lại Vực Ma Hỏa?” cô hỏi, giọng chắc chắn. Hắn gật đầu: “Đúng. Chúng ta phải lấy Ngọc Huyết trước khi Bạch Hạc và Hồng Liên can thiệp.” Phong Linh nắm dao găm, cảm nhận huyết kế nóng rực trên tay, như thể liên kết cô với số phận.
Họ trở lại Vực Ma Hỏa, nơi lửa đỏ rực và đá nóng hừng hực, không khí ngột ngạt như thiêu đốt. Tử Vân dẫn đường, ma khí bảo vệ cả hai khỏi hơi nóng. Phong Linh cảm thấy sức mạnh trong người dâng trào, dao găm sáng rực khi cô chạm vào. Cô hỏi: “Nếu chỉ một người sống, ngươi sẽ chọn ai?” Tử Vân im lặng, rồi đáp: “Ta không để ngươi chết, Phong Linh.” Cô nhìn hắn, tim đập nhanh, nhưng không nói gì, lòng đầy mâu thuẫn giữa tình yêu và nỗi sợ.
Đột nhiên, một luồng yêu hỏa bùng lên, Hồng Liên xuất hiện, tóc đỏ rực, mắt xanh lấp lánh, bên cạnh là một toán yêu thú hình hổ, lông đỏ như lửa. “Tử Vân, ngươi vẫn bảo vệ cô ta?” cô ta mỉa mai, giọng sắc lạnh. Phong Linh hét: “Ngươi ghen cũng vô ích, Hồng Liên!” Cô ta tung yêu hỏa, nhắm vào cô. Tử Vân đỡ đòn, kiếm khí và lửa va chạm, làm đất đá nứt vỡ, khói bụi mịt mù. Phong Linh lao vào, dao găm sáng rực, chém trúng một con hổ yêu. Huyết kế tăng sức mạnh, giúp cô hạ thêm hai con, nhưng cô cảm thấy ngực đau nhói, như thể huyết kế trừng phạt cô vì chiến đấu.
Tử Vân triệu hồi ma hỏa, ép Hồng Liên lùi lại, nhưng cô ta cười khinh: “Ngọc Huyết sẽ giết cô ta, Tử Vân! Ngươi không cứu được đâu!” Hắn gầm lên, tung kiếm khí, buộc Hồng Liên rút lui, để lại lời đe dọa: “Dòng máu cô ta sẽ hủy diệt tất cả!” Họ tiến vào hang động chứa Ngọc Huyết, nơi bẫy phép thuật rải rác. Phong Linh dùng sức mạnh mới, phá một pháp trận, khiến Tử Vân ngạc nhiên: “Ngươi mạnh hơn ta nghĩ.” Họ đến bàn thờ đá, Ngọc Huyết sáng rực như máu. Khi Phong Linh chạm vào, một luồng sáng đỏ bùng lên, khiến cô đau đớn ngã xuống, máu nhỏ từ tay cô xuống ngọc. Pháp trận kích hoạt, giọng nói vang lên: “Máu thần thánh đã chọn. Một người phải chết.”
Tử Vân hét: “Ta sẽ thay cô ấy!” Nhưng Phong Linh nắm tay hắn, giọng run: “Không, chúng ta cùng sống!” Hắn kéo cô vào lòng, hôn sâu, dẫn đến khoảnh khắc H+ mãnh liệt nhưng đau đớn, như thể huyết kế đang xé nát cô. Cô rên khẽ: “Ta chịu được, vì ngươi.” Tử Vân ôm cô chặt: “Ta sẽ phá huyết kế.” Tối, bên đống lửa, hắn kể: “Huyền Nữ yêu một ma thần, và máu ngươi là di sản của bà. Thần tộc sợ sức mạnh đó.” Phong Linh sững sờ: “Ta là hậu duệ thần?” Hắn gật đầu, ánh mắt phức tạp. Dưới ánh lửa, họ quyết tâm đối mặt thử thách, dù biết cái giá có thể là mạng sống của một trong hai.