huyết linh châu

Chương 1: Mùa xuân trên núi Linh Vân


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa xuân vừa mới gõ cửa núi Linh Vân, sương sớm vẫn còn vương trên những tán lá non, những cánh hoa đào hồng phớt e ấp rơi rụng trên con đường mòn uốn lượn quanh núi. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương đất ẩm và mùi nhựa cây thoang thoảng, khiến trái tim người lữ khách không khỏi xao xuyến.

Nữ chính, Lạc Tinh Vy, bước đi trên con đường mòn nhỏ, áo khoác mỏng màu lam bay theo từng bước chân. Trên vai cô là chiếc ba lô cũ, đựng những đồ vật kỷ niệm và một thanh đao nhỏ, được cất kỹ trong vỏ tre. Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong lòng lại bồn chồn, vừa háo hức vừa lo sợ. Cô đến núi Linh Vân với một lý do duy nhất: tìm tung tích của gia tộc đã bị hủy diệt khi cô còn nhỏ.

Con đường quanh co, gập ghềnh, nhưng Lạc Tinh Vy từng luyện tập võ nghệ từ bé nên bước đi vững vàng. Cô nhớ rõ lời mẹ dặn trước khi mất: “Con phải mạnh mẽ, tìm lại danh dự của gia tộc, và không bao giờ sợ hãi.” Câu nói ấy vang lên trong tâm trí cô như một nhịp trống thúc giục từng bước chân.

Bất ngờ, từ phía trước, một tiếng la thất thanh vang lên: “Cẩn thận!” Chưa kịp hiểu chuyện gì, Lạc Tinh Vy đã cảm nhận một luồng khí mạnh lao tới. Cô vội nhảy né, đao trong tay lóe lên ánh sáng bạc, chém kịp một nhát khiến một kẻ lạ trượt ngã xuống bụi cây.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một chàng trai cao lớn, mặc trang phục đen, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao cạo. Kẻ vừa lao tới có vẻ hốt hoảng, định lao tiếp thì bị chàng trai trong bộ đồ đen chặn lại, cánh tay như thép nặng nề giữ chặt hắn.

“Cô… cô có sao không?” Chàng trai giọng trầm, nhưng trong đôi mắt thoáng chút bất ngờ. Lạc Tinh Vy hơi sững, rồi gật đầu: “Tôi ổn. Cám ơn… anh.”

Chàng trai lặng lẽ quan sát cô một lúc lâu, rồi nhếch môi cười nhẹ. “Ngươi biết núi này nguy hiểm lắm sao? Không phải ai cũng bước chân lên được.”

Tinh Vy cười nhạt, không nói gì thêm, tiếp tục bước đi. Nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác khó tả – vừa tò mò, vừa cảnh giác. Chàng trai trong bộ đồ đen đó, rõ ràng không phải người bình thường. Lập tức, trực giác võ học của cô mách bảo, hắn là người có võ công cao cường, nhưng không hề tỏ ra uy hiếp.

Đi thêm vài dặm, cô bắt gặp một ngôi làng nhỏ nằm giữa núi, những mái nhà tranh nghiêng mình dưới ánh nắng mai, khói bếp bay lên nhè nhẹ. Người dân ở đây hiền lành, nhìn cô với ánh mắt tò mò pha chút dè dặt. Một bà lão thấy cô mang đao, liền gật đầu: “Nữ nhi này, đến núi Linh Vân tìm gì sao?”

Tinh Vy cúi đầu, giọng trầm: “Tìm tung tích gia tộc, thưa bà.”

Bà lão lặng đi, đôi mắt dường như nhìn thấu tâm can cô. “Con đường phía trước không dễ đi đâu, nhiều năm nay, có kẻ lạ bước vào núi là không trở ra nữa.”

Lạc Tinh Vy nhếch môi, không nói thêm, nhưng trong lòng cảm thấy hứng thú hơn bao giờ hết. Chính vì khó khăn, thử thách càng khiến cô muốn tiếp tục hành trình.

Buổi trưa, cô tìm một chỗ nghỉ chân bên suối, rửa mặt, uống nước. Bỗng nhiên, tiếng cành cây gãy vang lên phía sau. Cô quay người, đao đã sẵn trong tay, nhưng trước mắt lại là chàng trai hôm sáng.

“Lại gặp nhau…” cô nói, giọng vừa tò mò vừa cảnh giác.

“Ta thấy ngươi không an toàn, nên theo dõi một chút,” chàng trai nói, giọng trầm, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng dường như có chút quan tâm.

Tinh Vy nhướng mày. “Tại sao anh quan tâm?”

Chàng trai cười khẽ, ánh mắt thoáng vẻ bí ẩn: “Ngươi không giống những người khác, rất… đặc biệt.”

Câu nói ấy khiến tim cô lạc nhịp. Đúng lúc đó, từ phía rừng rậm, một nhóm kẻ lạ xuất hiện, mang theo khí thế hung hãn. Lạc Tinh Vy vội đứng lên, tay nắm chắc đao, nhưng biết rằng một mình khó có thể chống lại.

Chàng trai bước tới, đột nhiên, đôi tay thoăn thoắt, chiêu thức bay như gió, từng kẻ tấn công đều bị chặn lại, không kịp phản ứng. Nhìn cách hắn xử lý, Tinh Vy không khỏi choáng ngợp. Đây rõ ràng là bậc thầy võ học, nhưng cách hành động lại rất lạnh lùng, không lời oán trách, chỉ có hiệu quả tuyệt đối.

Khi nhóm kẻ lạ bị hạ, chàng trai quay lại, giọng trầm: “Ngươi biết nguy hiểm sẽ đến, phải chuẩn bị tinh thần.”

Tinh Vy thở dốc, tay vẫn run sau trận chiến: “Cám ơn… thật sự cám ơn anh.”

Chàng trai chỉ nhíu mày, không nói thêm, rồi quay lưng đi vào rừng, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất. Tinh Vy đứng đó, mắt nhìn theo, tim vẫn còn rộn rã. Cô cảm giác rằng, hành trình tìm lại gia tộc của mình sẽ không còn đơn giản nữa, và người vừa cứu cô, chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều lần nữa…

Buổi chiều, ánh nắng vàng rải trên những tán cây, phản chiếu trên dòng suối trong vắt, tạo nên khung cảnh yên bình nhưng lại ẩn chứa những nguy cơ rình rập. Lạc Tinh Vy ngồi bên suối, tay nắm chắc đao, trong lòng quyết tâm: “Dù gặp bao nhiêu thử thách, ta sẽ tìm lại gia tộc, và sẽ không bỏ cuộc.”

Câu chuyện của cô, từ đây, chính thức bắt đầu. Núi Linh Vân không chỉ là nơi cô tìm tung tích gia tộc, mà còn là nơi cô gặp người thay đổi cả cuộc đời mình – hắc công tử lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn, người mà số phận sẽ gắn kết cùng cô một cách không ngờ…


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×