Sương sớm vẫn phủ mờ trên núi Linh Vân, nhưng ánh nắng ban mai đã xuyên qua tán lá, tạo thành những dải sáng lấp lánh trên con đường mòn. Lạc Tinh Vy cẩn thận bước đi, tay vẫn nắm chắc thanh đao. Trận chiến hôm qua đã khiến cô hiểu rằng núi Linh Vân không chỉ yên bình như vẻ ngoài.
Trong lòng cô vẫn vang vọng hình ảnh chàng trai áo đen hôm qua – người mà cô chưa từng biết tên, nhưng lại để lại ấn tượng mạnh mẽ: lạnh lùng, bí ẩn, võ công uy mãnh. Cô không thể quên ánh mắt của hắn – sắc như dao nhưng đôi lúc lại ẩn chứa sự quan tâm hiếm thấy.
Tinh Vy quyết định sẽ tiếp tục hành trình, lần này thận trọng hơn. Con đường phía trước uốn lượn quanh co, những bụi cây rậm rạp che khuất tầm nhìn, và tiếng chim hót nghe như đang cảnh báo cô về điều gì đó.
Bỗng nhiên, từ phía thung lũng, một tiếng la thất thanh vang lên. Lạc Tinh Vy nhảy lên tảng đá, ánh mắt sắc bén quét qua mọi ngóc ngách. Một nhóm người lạ, mặc trang phục tối màu, xuất hiện từ bụi rậm, tay cầm đao, khí thế hung hãn.
Tinh Vy chưa kịp phản ứng, một bóng người từ trên cao lao xuống như gió, tiếp theo là tiếng kim loại va chạm, tiếng la hét vang lên. Chàng trai áo đen xuất hiện, từng chiêu thức nhanh như chớp, hạ gọn nhóm kẻ lạ. Ánh mắt hắn quét sang Tinh Vy, không nói gì, rồi biến mất giữa rừng, để lại cô đứng sững giữa thung lũng, tim vẫn còn đập loạn nhịp.
Cô thở dài, lòng vừa lo vừa hứng thú. “Người đó là ai mà võ công lại ghê gớm như vậy? Sao lại xuất hiện đúng lúc?”
Tinh Vy tiếp tục hành trình, lần này cẩn trọng quan sát mọi thứ. Trên con đường mòn, cô bắt gặp một ngôi miếu nhỏ cổ kính, những bức tượng thần đã mòn theo năm tháng, mùi nhang thơm dịu hòa với hương cây núi. Cô bước vào, thắp nén nhang, lẩm nhẩm lời cầu nguyện: “Xin thần linh che chở, hãy dẫn lối con tìm lại tung tích gia tộc.”
Chưa kịp đứng lâu, tiếng bước chân vang lên phía sau. Cô quay lại, thấy chàng trai áo đen đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi nên cẩn thận. Núi Linh Vân không chỉ có người lạ, mà còn nhiều mối nguy khác.”
Tinh Vy nhíu mày: “Anh… sao lại biết tôi sẽ tới đây?”
Chàng trai không trả lời, chỉ lẳng lặng bước tới, đặt tay lên vai cô: “Ngươi có khả năng, nhưng thiếu kinh nghiệm. Nếu không được dẫn dắt, sẽ khó sống sót lâu trên núi.”
Tinh Vy cảm thấy tim đập nhanh. Ánh mắt hắn khiến cô vừa e dè vừa tò mò: người này, rõ ràng mạnh mẽ, nhưng sao lại xuất hiện đúng lúc, và dường như quan tâm đến cô?
Hắn đưa cô đến một thung lũng nhỏ, nơi những cánh hoa đào nở rộ. Tinh Vy ngồi xuống, vẫn chưa quen với sự xuất hiện bất ngờ của hắn. “Anh là ai?” cô hỏi, giọng pha chút nghi hoặc.
Hắn nhíu mày, giọng trầm: “Ta là Hắc Diệp. Đừng lo, ta không phải kẻ thù.”
Tinh Vy sững sờ. “Hắc Diệp…?” Cô chưa từng nghe tên này, nhưng cảm giác hắn không phải người bình thường.
Hắc Diệp nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi có máu mạch gia tộc cổ, nhưng rất yếu. Nếu muốn sống sót, phải luyện tập, phải hiểu võ công, phải hiểu giang hồ.”
Tinh Vy lặng đi, trong lòng vừa sợ vừa háo hức. Cô biết, đây là cơ hội để cô mạnh mẽ, để tự bảo vệ bản thân, và có thể tìm được sự thật về gia tộc.
Trong những ngày tiếp theo, Hắc Diệp dạy cô cách sử dụng thanh đao, cách quan sát đối thủ, cách ẩn mình trong bóng tối. Ban đầu, Tinh Vy vấp ngã liên tục, mồ hôi nhễ nhại, nhưng sự kiên trì và quyết tâm của cô khiến Hắc Diệp phải thừa nhận: “Ngươi không tồi.”
Một buổi chiều, khi hai người đang luyện tập gần suối, một nhóm kẻ lạ khác xuất hiện, mạnh hơn nhóm hôm trước. Lạc Tinh Vy chưa kịp phản ứng thì Hắc Diệp đã ra tay, vừa nhanh vừa mạnh, hạ từng kẻ một như một cơn gió. Ánh mắt hắn dừng lại ở Tinh Vy: “Nhìn kĩ đi, học tập từng chiêu thức, từng chuyển động. Nếu muốn sống sót, phải nhớ tất cả.”
Tinh Vy gật đầu, trong lòng dấy lên cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa bối rối. Mỗi lần nhìn Hắc Diệp, cô đều cảm nhận được sức mạnh và sự cô đơn ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy.
Ngày tiếp theo, Hắc Diệp dẫn cô đi khắp núi Linh Vân, giới thiệu về những hang động, những cây thuốc quý, những vùng nguy hiểm. “Núi Linh Vân không chỉ thử sức mạnh thể chất, mà còn thử trí tuệ, lòng dũng cảm, và ý chí của ngươi.” Hắn nói, giọng trầm, không hề chứa tình cảm nồng nhiệt, nhưng lại khiến Tinh Vy cảm thấy an tâm.
Trong lúc nghỉ ngơi bên thác nước, Tinh Vy hỏi: “Anh… sao lại quan tâm đến tôi?”
Hắc Diệp nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm: “Ngươi có duyên với giang hồ này. Ta sẽ theo dõi, để đảm bảo ngươi không gặp nguy hiểm, và… để ngươi không bị hủy hoại bởi những âm mưu ngoài tầm kiểm soát.”
Tinh Vy lặng đi, trong lòng vừa rộn rã vừa lo lắng. Hắn nói đúng: núi Linh Vân ẩn chứa nhiều bí mật, và có lẽ, từ đây, cô sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách mà chưa từng tưởng tượng.
Nhưng Tinh Vy biết một điều: dù có bao nhiêu khó khăn, cô sẽ không bỏ cuộc. Và người đứng bên cạnh, dù lạnh lùng, vẫn là ánh sáng dẫn đường cho cô trong những ngày tháng giông bão này.
Ngày qua ngày, Tinh Vy dần quen với việc luyện tập dưới sự hướng dẫn của Hắc Diệp. Thanh đao trong tay cô linh hoạt hơn, các chiêu thức trở nên chính xác, tốc độ nhanh hơn. Hắn dạy cô không chỉ võ thuật mà còn cách quan sát, cách phán đoán tình huống, cách chiến đấu tinh thần.
Một buổi tối, khi trăng non treo trên bầu trời, Tinh Vy ngồi bên suối, nhìn bóng dáng Hắc Diệp xa xa, ánh mắt lấp lánh: “Người này… sao lại khiến lòng tôi rối bời như vậy?”
Trong lòng cô, vừa có cảm giác an toàn, vừa có chút tò mò, vừa có chút e dè. Hắn là người mạnh mẽ, nhưng cô chưa biết quá khứ hắn ra sao, động cơ thực sự là gì, và liệu hắn sẽ đồng hành cùng cô đến đâu.
Bên kia thung lũng, bóng dáng Hắc Diệp đứng lặng, ánh mắt nhìn về phía cô, dường như cũng đang cân nhắc một điều gì đó. Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa họ đã kết thúc, nhưng hành trình phía trước hứa hẹn nhiều bí ẩn, nguy hiểm và cả những cảm xúc khó nói…
Và thế là, từ đây, câu chuyện tình yêu, võ công, và giang hồ của Lạc Tinh Vy chính thức bước vào một chương mới – nơi cô sẽ phải trưởng thành, đối mặt thử thách, và học cách tin tưởng người đứng bên cạnh: hắc công tử đầy bí ẩn – Hắc Diệp.