Sương mù buổi sáng vẫn còn phủ dày trên núi Linh Vân, những tia nắng yếu ớt xuyên qua tán cây, chiếu rọi xuống con đường mòn quanh co. Lạc Tinh Vy thức dậy bên bờ suối, tay vẫn cầm chiếc nhẫn bạc mà cô tìm được trong hang động Thủy Linh sơn trang. Ánh sáng dịu của buổi sớm chiếu lên khuôn mặt cô, nhưng trong ánh mắt vẫn ẩn chứa nỗi băn khoăn.
Tinh Vy biết rằng, sau trận chiến với Huyết Đao, sức mạnh huyết tộc trong cơ thể cô đang dần thức tỉnh. Cô cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa kiểm soát được hoàn toàn. Thanh đao trong tay cô nhấp nháy theo từng cử động, như phản chiếu năng lượng tiềm ẩn bên trong.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Tinh Vy quay lại, thấy Hắc Diệp đang tiến đến, gương mặt nghiêm nghị. Ánh mắt hắn thoáng vẻ lo lắng: “Ngươi đã sẵn sàng chưa? Hôm nay sẽ là bài học quan trọng nhất về sức mạnh huyết tộc.”
Tinh Vy gật đầu, giọng run run nhưng quyết tâm: “Tôi sẵn sàng.”
Hắc Diệp dẫn cô đi sâu vào rừng già, đến một khu vực thung lũng hẹp, nơi dòng suối chảy qua những tảng đá phủ rêu xanh. “Ngươi phải học cách cảm nhận năng lượng huyết tộc bên trong cơ thể, và điều khiển nó. Nếu không, sức mạnh sẽ lấn át tâm trí, và sẽ trở thành mối nguy với chính ngươi.”
Tinh Vy hít một hơi dài, nhắm mắt, cảm nhận dòng năng lượng đang dần lan tỏa trong cơ thể. Cô thử điều khiển nó, nhưng chỉ vài phút, cơ thể như bị rung lên dữ dội. Thanh đao run rẩy, ánh sáng từ nhẫn bạc lóe lên mạnh, khiến cô bất ngờ.
Hắc Diệp tiến đến, giọng trầm nhưng dịu dàng hơn: “Bình tĩnh. Thở chậm, tập trung vào tâm trí. Ngươi phải kiểm soát năng lượng bằng ý chí, không phải sức mạnh bộc phát.”
Tinh Vy gật đầu, nhắm mắt lại, tập trung. Cô cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở, và dần dần, năng lượng huyết tộc bắt đầu hòa hợp với cơ thể. Một luồng sức mạnh dịu dàng, nhưng đầy uy lực, chảy qua tay cô, khiến cô cảm thấy vừa sợ vừa phấn khích.
“Đúng rồi,” Hắc Diệp nói, ánh mắt thoáng vẻ hài lòng. “Ngươi đã kiểm soát được một phần. Nhưng chưa đủ. Còn nhiều điều phải học, nhiều bí mật phải khám phá.”
Tinh Vy mở mắt, nhìn Hắc Diệp. Trong lòng vừa cảm thấy an tâm vừa tò mò: “Anh… tại sao anh lại biết cách giúp tôi?”
Hắc Diệp khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng một nỗi niềm khó nói: “Vì… tôi cũng từng trải qua cảm giác giống ngươi. Sức mạnh lớn, nhưng thiếu kiểm soát, sẽ chỉ mang đến đau khổ. Tôi không muốn ngươi đi trên con đường ấy một mình.”
Tinh Vy cảm thấy tim mình rung động, nhưng vẫn quyết tâm: “Dù thế nào, tôi sẽ tự mình bước đi, nhưng có anh bên cạnh, tôi cảm thấy không còn sợ hãi.”
Buổi trưa, khi ánh nắng chiếu qua tán lá, hai người nghỉ chân bên bờ suối. Hắc Diệp ngồi đối diện cô, ánh mắt thoáng vẻ trầm tư: “Ngươi có muốn nghe về quá khứ của ta không?”
Tinh Vy hơi sững, nhưng ánh mắt sáng lên: “Vâng… tôi muốn hiểu anh hơn.”
Hắc Diệp thở dài, giọng trầm: “Tôi từng là một lữ khách đơn độc trong giang hồ, không thuộc về bất kỳ gia tộc nào. Võ công của tôi… được rèn luyện từ những trận chiến khắc nghiệt. Tôi đã từng mất mát nhiều thứ, và vì thế, tôi hiểu giá trị của sức mạnh và trách nhiệm. Khi gặp ngươi, tôi nhận ra… có những điều quan trọng hơn cả sức mạnh.”
Tinh Vy im lặng, cảm giác vừa thương vừa ngưỡng mộ. Cô nhận ra rằng, người đứng bên cạnh mình không chỉ mạnh mẽ, mà còn từng trải, hiểu giá trị thực sự của cuộc sống và võ công.
Nhưng chưa kịp nói thêm, từ bóng rừng, một tiếng cười lạnh vang lên. “Ha ha… ngươi nghĩ rằng có thể yên ổn sao, tiểu nữ?”
Tinh Vy và Hắc Diệp đồng loạt quay lại. Một nhóm kẻ lạ xuất hiện, gương mặt đeo mặt nạ, tay cầm vũ khí, khí thế hung tợn. Trong số họ, một người đứng cao hơn, ánh mắt sắc bén: đây là kẻ thù mới, mạnh mẽ hơn Huyết Đao.
Tinh Vy cảm thấy tim đập nhanh. Cô biết rằng, từ đây, thử thách không chỉ là chiến đấu, mà còn là kiểm tra sức mạnh huyết tộc và khả năng phối hợp với Hắc Diệp.
Trận chiến nổ ra dữ dội. Tinh Vy kết hợp sức mạnh huyết tộc với thanh đao, tạo ra những đòn tấn công uy lực, nhưng vẫn còn vụng về. Hắc Diệp xuất hiện như một cơn gió, từng chiêu thức nhanh và chuẩn xác, bảo vệ cô và đánh bật kẻ thù.
Một khoảnh khắc, kẻ thù mạnh nhất lao thẳng vào Tinh Vy. Cô né tránh, nhưng vẫn bị đẩy lùi. Thanh đao run rẩy, nhưng nhẫn bạc lóe sáng, một luồng năng lượng huyết tộc bùng lên, đẩy lùi kẻ thù. Ánh mắt cô mở to, vừa sợ vừa kinh ngạc: “Sức mạnh này… thật sự tồn tại bên trong tôi!”
Hắc Diệp lao tới, nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng: “Ngươi đã khai mở một phần sức mạnh, nhưng chưa đủ kiểm soát. Nhớ, không được để cảm xúc chi phối.”
Tinh Vy gật đầu, tập trung hoàn toàn. Cô cảm nhận dòng năng lượng huyết tộc hòa hợp với cơ thể, thanh đao trở nên linh hoạt hơn, tốc độ phản ứng tăng lên đáng kể. Cô tung ra một đòn quyết định, hạ gục kẻ thù mạnh nhất.
Nhóm kẻ lạ còn lại bỏ chạy vào bóng rừng, để lại dấu ấn uy lực nhưng không thể đoạt được di vật của Tinh Vy. Cô thở hổn hển, tim đập mạnh, nhưng ánh mắt rực sáng: “Tôi đã làm được. Tôi có thể bảo vệ bản thân và những gì thuộc về gia tộc.”
Buổi tối, khi ánh trăng chiếu qua tán lá, hai người ngồi bên bờ suối, thở dốc sau trận chiến. Tinh Vy nhìn Hắc Diệp, ánh mắt vừa biết ơn vừa căng thẳng: “Anh… hôm nay tôi đã hiểu thêm về sức mạnh và bản thân. Cảm ơn anh đã luôn ở bên.”
Hắc Diệp đặt tay lên vai cô, giọng trầm nhưng mềm mại: “Ngươi đang trưởng thành. Dù giang hồ có bao nhiêu nguy hiểm, ngươi sẽ không đơn độc. Và từ hôm nay, ta sẽ không rời xa ngươi nữa.”
Tinh Vy cảm thấy tim mình rung động, nhưng vẫn giữ vững quyết tâm: “Dù khó khăn đến đâu, tôi sẽ bước tiếp. Nhưng có anh bên cạnh, tôi không còn sợ hãi.”
Bóng dáng hai người chìm vào ánh trăng, núi Linh Vân tĩnh lặng, nhưng bên trong là những âm mưu, thử thách và mối quan hệ vừa nảy nở, đầy hứa hẹn cho những ngày tháng phía trước.
Hành trình của Lạc Tinh Vy – cùng Hắc Diệp – bước sang một chương mới: khám phá sức mạnh huyết tộc, hiểu quá khứ bí ẩn của Hắc Diệp, và đối mặt với âm mưu giang hồ ngày càng nguy hiểm.