Bình minh chiếu qua tán rừng, những vệt sáng yếu ớt hắt lên con đường mòn dẫn vào sâu trong núi Linh Vân. Lạc Tinh Vy ngồi bên bờ suối, tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn bạc cô tìm được trong hang động Thủy Linh sơn trang, ánh mắt đăm chiêu. Suốt đêm qua, cô trằn trọc, không thể ngủ được. Những trận chiến vừa qua và lời dặn của Hắc Diệp vẫn còn vang trong đầu: “Sức mạnh không chỉ đến từ võ công mà còn từ trí tuệ và trái tim.”
Tinh Vy biết rằng, sức mạnh huyết tộc của gia tộc mình không chỉ là báu vật, mà còn là trách nhiệm, là con đường đầy cạm bẫy và nguy hiểm. Cô thở dài, ánh mắt nhìn xuống dòng suối trong vắt, tự nhủ: “Mình phải mạnh hơn nữa, phải biết sử dụng sức mạnh này đúng cách…”
Tiếng bước chân vang lên phía sau. Tinh Vy quay lại, thấy Hắc Diệp đang tiến đến, tay cầm bình nước nhỏ và vài lát bánh gạo. Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng hôm nay có vẻ mềm hơn.
“Ngươi ngồi đây một mình?” Hắn hỏi, giọng trầm.
“Ừ… Tôi muốn suy nghĩ một chút,” Tinh Vy trả lời, hơi lúng túng.
Hắc Diệp ngồi xuống bên cạnh, đặt bình nước trước mặt cô. “Suy nghĩ về gia tộc?”
Tinh Vy gật đầu. “Sức mạnh huyết tộc… tôi vẫn chưa hiểu hết. Nó mạnh, nhưng tôi sợ không kiểm soát được, và sợ sẽ gây nguy hiểm cho người khác.”
Hắc Diệp im lặng một lúc, rồi nói: “Ngươi đã tìm được những di vật, nhưng chưa phải là tất cả. Gia tộc ngươi còn để lại nhiều bí mật, có thể giúp ngươi hiểu rõ năng lực thực sự và cách kiểm soát nó. Nhưng… những kẻ thù trong giang hồ cũng biết điều đó. Ngươi phải cẩn thận.”
Tinh Vy nghe mà lòng rộn rã, vừa lo lắng vừa hứng khởi. “Vậy… chúng ta đi tìm tiếp sao?”
Hắc Diệp nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Đúng. Nhưng hôm nay, sẽ là bài học đầu tiên về cách đối mặt kẻ thù mạnh hơn, và cách sử dụng sức mạnh huyết tộc trong chiến đấu thực tế.”
Cả hai tiếp tục đi sâu vào rừng già, những con đường quanh co, cành cây vươn ra như muốn níu chân người đi. Tinh Vy cẩn thận quan sát mọi thứ, tay vẫn nắm chắc thanh đao, trái tim vừa hồi hộp vừa tập trung.
Bỗng nhiên, từ bóng tối, một tiếng cười lạnh vang lên. “Ha ha… cuối cùng cũng gặp, tiểu nữ.”
Tinh Vy và Hắc Diệp đồng loạt quay lại. Một người đàn ông cao lớn, mặc trang phục đen đỏ, tay cầm đao dài, bước ra từ bóng rừng. Ánh mắt hắn sắc bén, như muốn nhìn thấu trái tim Tinh Vy.
“Ngươi là ai?” Tinh Vy hỏi, giọng run nhưng cứng rắn.
Hắn cười lạnh. “Ta là Huyết Đao, kẻ đã theo dõi dòng tộc ngươi từ lâu. Hôm nay, sẽ lấy mọi thứ mà gia tộc ngươi để lại.”
Hắc Diệp nhíu mày, giọng trầm: “Ngươi đã đến lúc rồi… nhưng ngươi sẽ không sống sót.”
Trận chiến nổ ra dữ dội. Huyết Đao nhanh, mạnh, từng chiêu thức uy lực khiến mặt đất rung chuyển. Tinh Vy đứng sau Hắc Diệp, cố gắng quan sát và học cách phối hợp. Khi hắn lao tới, cô sử dụng thanh đao kết hợp với năng lượng huyết tộc, tung ra một đòn bất ngờ, khiến Huyết Đao hơi chững lại.
Hắc Diệp nhìn cô, ánh mắt thoáng vẻ khen ngợi: “Đúng rồi, nhớ kỹ… sức mạnh huyết tộc phải kết hợp với võ công, không chỉ dùng bừa bãi.”
Tinh Vy cảm thấy tim rộn rã. Đây là lần đầu tiên cô thực sự sử dụng sức mạnh huyết tộc trong trận chiến, và cảm giác ấy vừa sợ vừa hưng phấn.
Trận chiến kéo dài suốt cả buổi sáng. Huyết Đao mạnh mẽ, nhưng Hắc Diệp và Tinh Vy phối hợp nhịp nhàng. Tinh Vy học được cách đọc ý đồ đối thủ, biết khi nào nên tấn công, khi nào nên rút lui. Mồ hôi ướt đẫm áo, nhưng ánh mắt cô sáng lên niềm quyết tâm: “Tôi sẽ không thua, sẽ bảo vệ gia tộc.”
Cuối cùng, Huyết Đao bị đánh lui, bỏ lại dấu ấn uy lực nhưng không thể đoạt được di vật của Tinh Vy. Hắn lùi vào bóng rừng, ánh mắt đầy hận thù: “Ta sẽ trở lại… tiểu nữ. Và khi đó, ngươi sẽ không còn đường sống!”
Tinh Vy thở hổn hển, tim vẫn còn đập mạnh. Cô quay sang Hắc Diệp, ánh mắt vừa biết ơn vừa căng thẳng: “Anh… cảm ơn… nếu không có anh…”
Hắc Diệp đặt tay lên vai cô, giọng trầm nhưng mềm mại hơn thường lệ: “Ngươi mạnh mẽ hơn ta tưởng. Sức mạnh và tinh thần của ngươi… sẽ giúp ngươi sống sót. Nhưng vẫn phải luyện tập nhiều hơn, học cách kiểm soát huyết tộc.”
Tinh Vy cúi đầu, cảm giác trong lòng vừa ấm áp vừa bối rối. Người đứng bên cạnh cô không chỉ bảo vệ, mà còn là người dạy cô trưởng thành, dạy cô hiểu sức mạnh và trách nhiệm.
Buổi chiều, khi ánh nắng xuyên qua tán lá, hai người tìm đến một hang động khác, nơi những bức tượng cổ khắc ký hiệu của gia tộc Tinh Vy. Hắc Diệp giải thích: “Mỗi ký hiệu là một bài học, một bí mật. Gia tộc ngươi để lại không chỉ sức mạnh, mà còn trí tuệ và kinh nghiệm chiến đấu.”
Tinh Vy chăm chú quan sát, dần nhận ra rằng sức mạnh huyết tộc không chỉ là năng lực, mà còn là trí tuệ và khả năng phán đoán. Cô học cách kết hợp chiêu thức võ công với năng lượng huyết tộc, mỗi lần luyện tập đều tiến bộ rõ rệt.
Khi đêm buông xuống, ánh trăng non chiếu qua khe núi, hai người ngồi bên thác nước, thở dốc sau một ngày dài chiến đấu và luyện tập. Tinh Vy nhìn Hắc Diệp, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Anh… hôm nay tôi hiểu thêm về sức mạnh và về bản thân. Cảm ơn anh đã luôn ở bên.”
Hắc Diệp nhìn cô, ánh mắt dịu đi một chút: “Ngươi đang trưởng thành. Và từ hôm nay, ta sẽ không rời xa ngươi nữa. Dù giang hồ có bao nhiêu nguy hiểm, ngươi sẽ không đơn độc.”
Tinh Vy cảm thấy tim mình rung động, nhưng vẫn giữ vững quyết tâm: “Dù khó khăn đến đâu, tôi sẽ bước tiếp. Nhưng… có anh bên cạnh, tôi không còn sợ hãi.”
Bóng dáng hai người chìm vào ánh trăng, núi Linh Vân tĩnh lặng, nhưng bên trong là những âm mưu, thử thách và mối quan hệ vừa nảy nở, đầy hứa hẹn cho những ngày tháng phía trước.
Hành trình của Lạc Tinh Vy – cùng Hắc Diệp – đã bước sang một chương mới: đối mặt kẻ thù mạnh hơn, khám phá bí mật gia tộc, và vun đắp mối quan hệ phức tạp nhưng đầy tin tưởng.