Ánh mắt của Huyễn Y sắc như dao, khóa chặt lấy Lãnh Thiên Hành. Bị một trong tứ đại hộ pháp của Hắc Ám Lâu phát hiện, Lãnh Thiên Hành biết rằng mọi sự che giấu đều đã trở nên vô nghĩa. Chàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu.
"Ngươi không cần biết ta là ai," chàng đáp, cố tình bắt chước giọng điệu khàn khàn của Dạ Ảnh, đồng thời từ từ rút thanh đao ra. "Ngươi chỉ cần biết, hôm nay ngươi sẽ phải chết!"
Huyễn Y cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo dưới lớp mặt nạ. "Chỉ bằng ngươi sao? Kẻ dám trà trộn vào Vô Ảnh Cốc, gan cũng không nhỏ. Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì!"
Nói rồi, thân hình nàng nhoáng lên, biến thành một dải lụa đen, hai tay áo phất ra, hàng chục cây kim tẩm độc nhỏ như lông trâu bay về phía Lãnh Thiên Hành. Nàng là cao thủ dụng độc, không muốn giao đấu trực diện mà muốn hạ gục đối thủ một cách nhanh gọn.
Lãnh Thiên Hành trong lòng cả kinh. Chàng đang dùng thân xác của Dạ Ảnh, một thân thể đã quen với tà khí, nhưng linh hồn chàng lại là của một bậc chính nhân quân tử. Chàng biết rõ sự nguy hiểm của những loại độc này. Chàng vung đao, tạo thành một màn đao quang dày đặc trước mặt để cản lại đám kim châm.
"Keng! Keng! Keng!"
Tiếng kim loại va chạm vang lên giòn giã. Nhưng đao pháp không phải là sở trường của chàng. Dù đã cản được phần lớn, vẫn có một cây kim lọt qua, sượt vào cánh tay chàng, để lại một vệt máu đen sì.
Một cảm giác tê dại và choáng váng lập tức lan ra từ vết thương. Độc tính rất mạnh!
Huyễn Y cười đắc ý. "Độc của ta, dù chỉ một vết xước cũng đủ để một con voi phải gục ngã trong vòng nửa khắc. Ngươi chết chắc rồi."
Lãnh Thiên Hành cảm thấy tầm mắt bắt đầu mờ đi. Chàng cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau giúp chàng tỉnh táo hơn một chút. Chàng biết mình không thể kéo dài. Trong lúc nguy cấp, chàng không còn nghĩ đến chính tà, mà chỉ có bản năng sinh tồn. Chàng vận chuyển luồng nội lực dung hợp chính tà trong cơ thể, dồn nó về phía vết thương.
Một chuyện kỳ lạ xảy ra. Tà khí trong luồng nội lực của chàng dường như "nhận biết" được độc tố, nó bao bọc lấy chất độc, làm chậm quá trình phát tán. Trong khi đó, chính khí lại bắt đầu từ từ hóa giải độc tính. Sự kết hợp này hiệu quả hơn nhiều so với việc chỉ dùng chính khí để giải độc một cách thông thường.
Huyễn Y sững sờ khi thấy đối thủ trúng độc mà vẫn đứng vững, thậm chí khí sắc còn dần tốt lên. Nàng không thể tin vào mắt mình.
Nhân cơ hội đó, Lãnh Thiên Hành dồn hết sức lực còn lại, lao về phía nàng. Chàng không dùng đao pháp nữa, mà dùng chính quyền pháp của Hắc Ám Lâu mà chàng đã quan sát được từ đám lính gác, một bộ quyền pháp hiểm hóc và tàn độc.
Huyễn Y không ngờ đối phương lại biết võ công của Hắc Ám Lâu, nàng có chút bất ngờ, vội vàng chống đỡ. Nhưng nàng không biết rằng, trong những chiêu thức tà đạo đó, Lãnh Thiên Hành đã khéo léo lồng vào nội kình của Chính Dương Thần Công. Một đòn tấn công của chàng vừa âm hiểm vừa quang minh, vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng, vô cùng khó lường.
"Bốp!"
Một quyền của Lãnh Thiên Hành đã phá vỡ thế phòng thủ của Huyễn Y, đánh trúng vào vai nàng. Huyễn Y lảo đảo lùi lại mấy bước, kinh ngạc nhìn chàng. "Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết cả võ công chính phái?"
Lãnh Thiên Hành không trả lời. Chàng biết đây là cơ hội duy nhất để chạy thoát. Chàng không ham chiến, quay người lao ra khỏi cửa hang, biến mất vào khu rừng rậm bên ngoài.
Huyễn Y bị thương, không dám đuổi theo một mình. Nàng tức giận ra lệnh báo động. Tiếng tù và chói tai vang lên khắp Vô Ảnh Cốc.
Trong khi đó, trên đường hành quân đến Hắc Phong Trại, đội quân "Trảm Tà" đang nghỉ chân trong một khu rừng. Lý trưởng lão tìm một cơ hội, đến gặp "Minh chủ".
"Bẩm Minh chủ," ông nói, vẻ mặt đầy lo lắng. "Theo tin tức mới nhất, Hắc Phong Trại chỉ là một băng cướp tầm thường, không có bất kỳ liên hệ nào với Hắc Ám Lâu. Chúng ta huy động đại quân đến đây, có phải là đã nhầm lẫn gì không?"
Dạ Ảnh đang ngồi lau kiếm, nghe vậy liền ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng. "Lý trưởng lão, ngài đang nghi ngờ quyết định của ta sao?"
Lý trưởng lão cúi đầu. "Thuộc hạ không dám. Chỉ là thuộc hạ lo lắng chúng ta đang lãng phí sức lực, trong khi kẻ địch thật sự lại đang ở nơi khác."
Dạ Ảnh cười khẩy. "Ai nói với ngài là chúng không liên quan? Tin tức của ta tuyệt đối chính xác. Bọn cướp đó chính là một lớp vỏ bọc của Hắc Ám Lâu. Ngài không cần phải lo lắng nhiều, cứ theo lệnh mà làm."
Thái độ độc đoán và tự tin một cách mù quáng của "Minh chủ" càng khiến cho sự nghi ngờ trong lòng Lý trưởng lão lớn hơn. Ông biết mình không thể khuyên can được nữa. Ông lặng lẽ lui ra, nhưng trong lòng đã có quyết định riêng.
Ông bí mật gọi một đệ tử tâm phúc đến. "Ngươi hãy lập tức quay về Chính Dương Sơn, đưa mật thư này cho Thượng Quan tiểu thư. Nhớ phải đi đường vòng, tuyệt đối không để ai phát hiện."
Trong mật thư, ông ghi lại cuộc đối thoại vừa rồi và sự bất thường trong hành động của "Minh chủ". Ông biết, Thượng Quan Tuyết đang cần những manh mối như thế này.
Cả hai bên, một cách vô tình, đều đã bắt đầu hành động. Lãnh Thiên Hành đã thoát khỏi nhà tù, nhưng lại đang bị truy sát. Chàng mang trong mình một bí mật động trời nhưng không thể tiết lộ. Thượng Quan Tuyết và Lý trưởng lão đã tìm thấy những manh mối đầu tiên, nhưng kẻ địch của họ lại quá mạnh và đang ở ngay bên cạnh.
Một cuộc đối đầu trong bóng tối, một cuộc chiến về thông tin và lòng tin, đã chính thức bắt đầu.