huyết nguyệt song hồn

Chương 14: Vượt Ngục


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự tự do trong cử động mang lại cho Lãnh Thiên Hành một lợi thế mà trước đây chàng không có: khả năng quan sát. Qua khe cửa đá, chàng cẩn thận ghi nhớ quy luật đi tuần của đám lính canh. Cứ hai canh giờ chúng lại đổi gác một lần. Mỗi lần đổi gác có một khoảng trống chừng nửa khắc, khi lính gác cũ vừa rời đi và lính gác mới chưa kịp đến. Đó chính là thời cơ của chàng.

Nhưng trước hết, chàng cần một món vũ khí. Chàng nhìn quanh nhà lao. Ngoài mấy tảng đá và chiếc bát sành đã mẻ, không có gì cả. Chàng nhặt một mảnh vỡ từ chiếc bát, nó khá sắc nhưng quá giòn. Rồi ánh mắt chàng dừng lại ở khung sắt của khe cửa. Nó được làm bằng hàn thiết.

Một ý nghĩ lóe lên. Chàng tập trung luồng nội lực mới trong cơ thể. Luồng năng lượng chính tà dung hợp này vô cùng kỳ lạ. Chàng thử dẫn nó vào đầu ngón tay, dùng nó để bào mòn một góc của mảnh bát vỡ. Tà khí mang theo sự ăn mòn, còn chính khí giúp ngưng tụ và gia tăng độ cứng. Sau gần một ngày kiên trì, chàng đã tạo ra được một vật nhọn tuy nhỏ nhưng vô cùng sắc bén, tựa như một chiếc chủy thủ mini. Chàng giấu nó cẩn thận trong tay áo.

Vào lần đổi gác tiếp theo, Lãnh Thiên Hành nằm vật ra đất, giả vờ co giật, miệng sùi bọt mép như thể bị tẩu hỏa nhập ma. Tên lính gác mới đến, thấy vậy liền hé cửa nhìn vào. Hắn ta chỉ là một tên lính quèn, thấy "Lâu chủ" đang trong tình trạng nguy kịch thì có chút hoảng sợ, không dám tự quyết. Hắn mở cửa bước vào để kiểm tra.

Chính là lúc này!

Khi tên lính gác vừa cúi xuống, Lãnh Thiên Hành đột ngột bật dậy. Thân pháp của Dạ Ảnh vốn nhanh như ma quỷ, chàng dù chưa quen nhưng vẫn ra tay với tốc độ kinh người. Một tay chàng bịt miệng đối thủ, tay kia cầm mảnh sành sắc nhọn, kề vào cổ hắn.

"Im lặng, nếu không muốn chết!" Giọng nói khàn khàn của Dạ Ảnh vang lên, khiến tên lính gác sợ đến hồn bay phách tán.

Lãnh Thiên Hành nhanh chóng lột lấy bộ y phục của hắn, trói hắn lại và nhét giẻ vào miệng, rồi giấu vào một góc tối. Chàng khoác bộ đồ đen của lính canh lên người, đội chiếc mũ trùm che gần hết khuôn mặt. Cầm lấy thanh đao của tên lính gác, chàng cảm thấy một sự xa lạ. Chàng quen với kiếm, không phải đao. Nhưng giờ không phải là lúc để kén chọn.

Chàng cẩn thận bước ra khỏi nhà lao, bắt đầu hành trình vượt ngục đầy căng thẳng. Những hành lang của Vô Ảnh Cốc như một mê cung. Chàng phải dựa vào trí nhớ siêu phàm và khả năng phán đoán của mình để đi. Vài lần chàng chạm mặt những tốp lính gác khác, nhưng nhờ bộ y phục và việc cúi đầu che mặt, chàng đều may mắn vượt qua mà không bị phát hiện.


Trong khi đó, trên Chính Dương Sơn, Thượng Quan Tuyết cũng đang thực hiện một nước cờ mạo hiểm. Nàng bí mật hẹn gặp Lý trưởng lão, người phụ trách tình báo và là một trong những người trung thành nhất với Lãnh Thiên Hành thật sự, tại một nơi hẻo lánh trong hậu sơn.

"Tuyết nhi, cháu gọi ta ra đây có việc gì khẩn cấp sao?" Lý trưởng lão hỏi, vẻ mặt ngạc nhiên.

Thượng Quan Tuyết không vòng vo. Nàng biết thời gian là vàng bạc. Nàng kể lại tất cả những điều bất thường mà nàng quan sát được ở "Minh chủ", từ tính cách, thói quen cho đến cả những sơ hở trong kiến thức về quá khứ.

Lý trưởng lão càng nghe càng chau mày. "Những điều cháu nói quả thực rất lạ. Lão cũng cảm thấy Minh chủ dạo này có phần tàn nhẫn và độc đoán hơn trước. Nhưng có lẽ nào do áp lực quá lớn..."

"Không phải!" Thượng Quan Tuyết cắt lời. "Lý bá bá, xin hãy xem cái này." Nàng lấy ra một bản sao chép tay của chương sách "Song Hồn Đảo Nghịch".

Lý trưởng lão đọc xong, sắc mặt tái đi, toàn thân run rẩy. "Cái này... cái này... không thể nào... quá hoang đường!"

"Cháu cũng từng nghĩ vậy," Thượng Quan Tuyết nói, giọng kiên định. "Nhưng tất cả mọi chuyện lại trùng khớp một cách đáng sợ. Trận chiến ở Thiên Sơn, đêm Huyết Nguyệt, và sự thay đổi 180 độ của Hành ca. Cháu cầu xin bá bá, hãy tin cháu một lần! Hãy dùng mạng lưới tình báo của người để điều tra lại tất cả. Nếu người trong thư phòng kia là giả, vậy thì Hành ca thật sự của cháu... chắc chắn đang gặp nguy hiểm đến tính mạng!"

Lý trưởng lão nhìn vào đôi mắt khẩn thiết và thông tuệ của Thượng Quan Tuyết. Ông là một người làm tình báo, cả đời tin vào chứng cứ, nhưng cũng tin vào trực giác. Những chi tiết mà Thượng Quan Tuyết đưa ra quá logic, quá thuyết phục. Nếu đó là sự thật, thì chính đạo đang đứng trước một tai họa diệt vong.

Cuối cùng, ông gật đầu một cách nặng nề. "Được. Lão sẽ tin cháu. Lão sẽ bí mật điều tra. Cháu phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được để lộ sơ hở."

Thượng Quan Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã có được đồng minh quan trọng đầu tiên.


Tại Chính Dương Điện, Dạ Ảnh ngày càng trở nên bực bội. Áp lực từ các trưởng lão, sự phiền nhiễu của cơ thể không tương thích, và ánh mắt dò xét của Thượng Quan Tuyết khiến y cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa. Y cần phải đẩy nhanh kế hoạch.

Y triệu tập các tướng lĩnh của đội "Trảm Tà". "Ta đã nhận được tin mật," y nói dối không chớp mắt. "Một phân đà lớn của Hắc Ám Lâu đang ẩn náu tại Hắc Phong Trại ở phía Tây. Ta ra lệnh, ba ngày nữa, đội quân Trảm Tà sẽ xuất phát, tiêu diệt toàn bộ sào huyệt này!"

Không ai biết rằng, Hắc Phong Trại không phải là phân đà của Hắc Ám Lâu, mà là sào huyệt của một băng cướp lớn không liên quan, nhưng lại đang nắm giữ một tấm bản đồ mà "khách hàng" bí ẩn của Dạ Ảnh yêu cầu y phải lấy được. Y đang lợi dụng đội quân của chính đạo để làm việc riêng cho mình.


Lúc này, tại Vô Ảnh Cốc, Lãnh Thiên Hành đã gần ra đến cửa hang. Hy vọng được hít thở không khí bên ngoài đã ở rất gần. Chàng cẩn thận nép mình sau một tảng đá, chờ cho tốp lính canh đi qua.

Nhưng khi vừa định bước ra, một bóng người yểu điệu vận hắc y đột ngột xuất hiện ở cửa hang, như thể mọc ra từ bóng tối.

Là Huyễn Y!

Nàng đang đi kiểm tra việc phòng thủ. Khi lướt qua chỗ Lãnh Thiên Hành đang nấp, nàng đột nhiên khựng lại. Nàng quay đầu, đôi mắt sắc lạnh dưới lớp mặt nạ nhìn thẳng vào chàng.

"Ngươi," giọng nàng lạnh như băng. "Lính gác khu vực này ta đều quen mặt. Ngươi là ai?"

Tim Lãnh Thiên Hành như ngừng đập. Bị phát hiện rồi! Chàng biết mình không thể che giấu được trước một trong tứ đại hộ pháp. Chàng siết chặt thanh đao trong tay. Trận chiến này, là không thể tránh khỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×