Sau màn đối đầu kịch tính với Giang Khả ở công viên, tôi tưởng rằng cuối cùng thì mọi chuyện cũng có thể tạm yên. Ai ngờ đâu, cuộc sống lại tiếp tục bày ra cho tôi một vở hài kịch với đủ thứ mưu mô, kế hoạch mà tôi chưa từng nghĩ đến.
Hôm sau, vừa mở cửa bước ra khỏi nhà, tôi đã thấy em dâu Vương Lan đứng chờ sẵn với ánh mắt “đặc sệt” mưu mô và nụ cười méo mó như đang có trò gì đó rất “vui”.
“Chị Yến,” cô ta gọi to, giọng thật “ngọt ngào” đến nỗi tôi muốn ói luôn, “Chị có biết hôm nay là ngày gì không? Ngày đặc biệt đấy!”
Tôi nhếch mép, không thèm trả lời ngay, chỉ nhìn cô ta với ánh mắt sắc như dao.
Vương Lan bước tới gần hơn, giọng thầm thì:
“Chị tưởng mọi chuyện sẽ dễ dàng à? Không, còn lâu! Tôi đã lên kế hoạch từ lâu rồi, lần này chị không thể tránh nổi đâu.”
Tôi cười nhẹ, nghĩ thầm: “Kế hoạch của cô ta thì cũng chỉ giống như đứa trẻ chơi trò chơi thôi, tôi chờ xem.”
Rồi cô ta rút ra một tập giấy dày cộp, trên đó là các tài liệu, ảnh chụp, tin nhắn… chứng minh những “chuyện tày trời” mà cô ta đang bày ra để chống lại tôi.
Tôi giả vờ chăm chú xem, trong lòng tính toán từng bước.
Sau khi “đọc lướt” xong, tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Vương Lan:
“Cảm ơn chị đã cho tôi một đề bài hay đến thế. Tôi sẽ không làm chị thất vọng.”
Từ hôm đó, tôi bắt đầu lên kế hoạch “phản công” với sự giúp đỡ bí mật của Hàn Minh và Lâm Khải – người bạn cũ và cũng là đồng minh đắc lực.
Chúng tôi phân công nhiệm vụ rất rõ ràng: tôi sẽ tập trung vào việc thu thập bằng chứng, còn Hàn Minh cùng Lâm Khải lo phần “đánh lạc hướng” Vương Lan.
Trong lúc đó, tôi vẫn không quên việc vừa ôn thi vừa dạy kèm Tiểu Quân. Mỗi ngày trôi qua, tôi như một nữ chiến binh, vừa chiến đấu trên “mặt trận” gia đình, vừa giữ vững tinh thần.
Một hôm, khi đang dạy Tiểu Quân giải toán, tôi phát hiện ra cậu bé có tài năng thiên bẩm về toán học nhưng lại bị áp lực quá lớn khiến học hành sa sút.
Tôi quyết định sẽ không chỉ là người dạy kèm, mà còn trở thành người bạn đồng hành, giúp Tiểu Quân vượt qua khó khăn.
Đó cũng là cách tôi tìm lại sự bình yên trong tâm hồn giữa những trận chiến “nội bộ” với Vương Lan.
Một buổi chiều, khi đang ngồi cùng Hàn Minh lên kế hoạch “phản đòn”, tôi nhận được tin nhắn từ Vương Lan:
“Sắp tới, mọi người sẽ chứng kiến một màn “lật mặt” không thể ngờ.”
Tôi chỉ mỉm cười:
“Cứ để chị ấy làm đi, tôi sẽ chờ xem.”
Và đúng như dự đoán, trong một buổi họp mặt gia đình, Vương Lan bất ngờ tung ra một “phát súng” cực mạnh, cố tình làm tôi mất mặt trước mọi người.
Nhưng tôi không hề nao núng. Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, tôi nhanh chóng phản bác, đồng thời đưa ra những bằng chứng “điểm mặt chỉ tên” những âm mưu của cô ta.
Cả phòng họ im phăng phắc, ai nấy đều ngạc nhiên trước sự tỉnh táo và mạnh mẽ của tôi.
Vương Lan đỏ mặt, cúi đầu chịu thua, không còn lời nào để biện hộ.
Hàn Minh đứng cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, nói nhỏ:
“Em thật sự là người phụ nữ tuyệt vời.”
Tôi tự nhủ: dù con đường phía trước còn dài và nhiều thử thách, nhưng với sự mạnh mẽ và hài hước, tôi sẽ bước qua tất cả.