kẻ du hành thời gian

Chương 1: Lưỡi Dao Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Huyền lao qua những con hẻm chật hẹp của thành phố Neon-7, ánh sáng từ những bảng hiệu holographic chiếu lên bộ giáp đen bóng của cô, phản chiếu như những vì sao lạc. Năm 2487, thành phố này là trung tâm của Dòng Thời Gian – mạng lưới năng lượng cho phép xuyên không, nhưng cũng là lưỡi dao hai lưỡi cướp đi ký ức của người du hành. Là sát thủ thời gian của Chronos, Lâm Huyền đã quen với việc săn lùng những kẻ dám thách thức trật tự thời gian. Nhưng lần này, nhiệm vụ khiến cô bất an: tiêu diệt Tần Dạ, một nhà khoa học bị mắc kẹt trong vòng lặp thời gian, người được coi là mối đe dọa lớn nhất đối với Dòng Thời Gian.

Cô dừng lại trước một tòa tháp đổ nát, cảm biến trên vòng tay phát sáng, báo hiệu mục tiêu gần đó. “Tần Dạ, ngươi không thể trốn mãi,” cô thì thầm, rút lưỡi dao năng lượng từ thắt lưng. Không khí nặng nề, mang theo tiếng rít của Dòng Thời Gian, khiến cô cảm thấy ký ức của mình rung động, như thể đang bị kéo ra khỏi tâm trí. Mỗi lần xuyên không, cô mất đi một mảnh ký ức – một nụ cười, một giấc mơ, hay một cái tên. Chronos nói cô là cỗ máy hoàn hảo, nhưng những giấc mơ vụn vỡ về một người đàn ông với đôi mắt sâu thẳm khiến cô nghi ngờ.

Cô xâm nhập tòa tháp, ánh sáng từ lưỡi dao cắt qua bóng tối. Một tiếng động nhỏ khiến cô quay lại, nhưng chỉ thấy những mảnh kính vỡ rơi lấp lánh. Đột nhiên, một luồng năng lượng bùng nổ, đẩy cô ngã xuống. Tần Dạ đứng trước cô, cao lớn, đôi mắt đen như hố sâu vũ trụ, cầm một thiết bị phát sáng kỳ lạ. “Ngươi là sát thủ của Chronos?” anh hỏi, giọng trầm nhưng sắc. Cô đứng dậy, giơ dao, nhưng năng lượng từ thiết bị của anh khiến cô bất động. “Ngươi biết ta là ai, nhưng ta biết ngươi là gì,” anh nói, ánh mắt như xuyên thấu tâm hồn cô.

Lâm Huyền nghiến răng, cố thoát khỏi luồng năng lượng. “Ngươi là mối đe dọa. Chronos muốn ngươi chết.” Tần Dạ bước đến, ánh sáng từ thiết bị chiếu lên gương mặt anh, lộ ra vẻ đau đớn. “Ta không phải kẻ thù của ngươi, Lâm Huyền. Ngươi là mỏ neo của ta.” Cô cau mày, không hiểu. “Mỏ neo? Ngươi đang nói gì?” Anh chạm vào vòng tay cô, và một luồng ký ức tràn vào tâm trí – hình ảnh cô và anh đứng dưới một bầu trời đầy sao, tay trong tay. Ký ức tan biến, và cô hét lên, lưỡi dao rơi xuống. “Ngươi đã làm gì ta?” cô hỏi, giọng run run.

Tần Dạ lùi lại, ánh mắt phức tạp. “Chronos đang săn chúng ta. Nếu ngươi muốn sự thật, hãy đi với ta.” Trước khi cô kịp phản ứng, một vụ nổ rung chuyển tòa tháp. Sát thủ Chronos xuất hiện, vũ khí năng lượng lóe sáng. Tần Dạ nắm tay cô, kéo cô chạy. “Tin ta, chỉ một lần thôi!” anh hét. Lâm Huyền do dự, nhưng ánh mắt anh khiến cô gật đầu. Họ lao vào một cổng Dòng Thời Gian, ánh sáng nuốt chửng cả hai, đưa họ đến một thế giới khác. Trái tim cô đập mạnh, không biết vì nguy hiểm hay vì người đàn ông vừa gọi cô là “mỏ neo”.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×