Lâm Huyền mở mắt, thấy mình đứng trên một cây cầu pha lê lơ lửng giữa một thành phố tương lai rực rỡ, với những tòa tháp cao chọc trời phát sáng như những viên ngọc. Bầu trời phía trên lấp lánh những vệt ánh sáng xanh lam, như những dòng chảy của Dòng Thời Gian. Không khí mang theo mùi kim loại và năng lượng, khiến cô cảm thấy cơ thể mình rung động. Cô nhìn sang Tần Dạ, đứng cách đó vài bước, thiết bị phát sáng trong tay anh nhấp nháy, chiếu lên gương mặt sắc nét, lộ ra vẻ căng thẳng. “Đây là đâu?” cô hỏi, giọng đầy cảnh giác, tay vẫn nắm chặt lưỡi dao.
Tần Dạ quay lại, ánh mắt anh sắc bén nhưng dịu dàng. “Thế giới này là Nexus-9, một trung tâm của Dòng Thời Gian trước khi Chronos kiểm soát. Chúng ta an toàn, tạm thời.” Cô cau mày, ký ức về giấc mơ dưới bầu trời sao vẫn ám ảnh. “Ngươi nói ta là mỏ neo của ngươi. Ý là gì? Và tại sao ta thấy… ngươi trong ký ức của ta?” Giọng cô run run, vừa giận vừa sợ câu trả lời.
Tần Dạ bước đến, giữ khoảng cách để cô không hoảng. “Mỏ neo là người giữ người du hành không bị Dòng Thời Gian xóa sổ. Ta bị mắc kẹt trong vòng lặp thời gian, và ngươi là người duy nhất có thể kéo ta ra. Ta đã gặp ngươi… trong nhiều kiếp sống.” Lời nói của anh khiến tim cô đập nhanh, nhưng sự mơ hồ làm cô do dự. “Ta không nhớ gì cả,” cô nói, giọng nghẹn lại. Tần Dạ mỉm cười buồn. “Nhưng ta nhớ. Và ta sẽ giúp ngươi nhớ lại.”
Họ tiến qua thành phố, những cây cầu pha lê rung lên, phát ra tiếng ngân nhẹ. Lâm Huyền chạm vào một bảng điều khiển holographic, và năng lượng Dòng Thời Gian rung động, dẫn họ đến một quảng trường rộng lớn, nơi một cổng ánh sáng lấp lánh. Cô đặt tay lên cổng, và một cơn đau nhói chạy qua đầu. Một mảnh ký ức biến mất – hình ảnh cô đứng bên một người đàn ông, cười dưới ánh trăng. Cô hét lên, ngã vào người Tần Dạ. Anh ôm chặt cô, truyền năng lượng từ thiết bị để ổn định cô. “Đừng để Dòng Thời Gian lấy ngươi,” anh thì thầm, hơi ấm từ anh lan tỏa trong khoảnh khắc H+ đầy cảm xúc.
Cô trở lại thực tại, thở hổn hển. “Ta không thể tiếp tục mất ký ức,” cô nói, giọng nghẹn ngào. Tần Dạ nắm tay cô, ánh mắt kiên định. “Ta sẽ chia sẻ gánh nặng với ngươi.” Họ cùng kích hoạt cổng, năng lượng từ cả hai hòa quyện. Một ký ức của Tần Dạ tràn vào tâm trí cô – anh đứng trước một cổng Dòng Thời Gian, máu chảy đầm đìa, và một người phụ nữ giống cô ôm lấy anh. “Ngươi không thể chết, không phải lần này,” cô ấy nói. Ký ức tan biến, và cổng mở ra, nhưng một tiếng nổ vang lên. Sát thủ Chronos xuất hiện, dẫn đầu bởi một nữ sát thủ với đôi mắt lạnh lùng. “Ngươi phản bội Chronos, Lâm Huyền!” cô ta hét. Tần Dạ kéo cô chạy. “Cùng đi!” anh hét. Họ lao qua cổng, ánh sáng nuốt chửng cả hai, trái tim cô rối bời vì anh.