Lâm Huyền cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng khi cổng Dòng Thời Gian nhả cô ra giữa một thành phố lơ lửng trong không gian, những tòa tháp thủy tinh phản chiếu ánh sáng từ hàng triệu vì sao như một đại dương lấp lánh. Không khí mang theo tiếng ngân vang của năng lượng, khiến sức mạnh mỏ neo trong cô rung động, như thể đang hòa vào nhịp đập của vũ trụ. Bầu trời là một vòm tối đen, điểm xuyết những chòm sao xoáy tròn. Cô quay lại, thấy Tần Dạ đứng trên một cây cầu pha lê, thiết bị trong tay phát sáng, chiếu lên gương mặt anh, lộ ra vẻ trầm tư. “Nơi này… đẹp, nhưng đầy nguy hiểm,” cô thì thầm, bước đến gần anh, lưỡi dao năng lượng sẵn sàng.
Tần Dạ gật đầu, ánh mắt sắc bén. “Đây là Astra-4, một trung tâm giao dịch năng lượng thời gian. Cổng tiếp theo ở tháp trung tâm, nhưng Chronos có thể đã đặt bẫy.” Cô cau mày, ký ức về người phụ nữ giống cô vẫn ám ảnh. “Tần Dạ, nếu ta là mỏ neo của ngươi, tại sao Chronos muốn ta? Và cô ấy… có phải là một phần thật của ta?” Giọng cô run, vừa tò mò vừa sợ hãi.
Tần Dạ bước đến, đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng. “Ngươi là mỏ neo, Lâm Huyền, người giữ ta ở thực tại. Cô ấy là một mảnh ký ức, nhưng Chronos muốn dùng ngươi để kiểm soát Dòng Thời Gian.” Lời anh khiến tim cô đập nhanh, nhưng sự mơ hồ làm cô do dự. Họ tiến qua thành phố, những tòa tháp rung nhẹ, phát ra tiếng ngân như một bài ca vũ trụ. Lâm Huyền chạm vào một bức tường thủy tinh, và năng lượng Dòng Thời Gian rung động, dẫn họ đến một tháp cao chót vót, nơi cổng ánh sáng lấp lánh.
Cô đặt tay lên cổng, và một cơn đau nhói chạy qua đầu. Một mảnh ký ức tan biến – hình ảnh cô đứng trước Chronos, nghe lệnh tiêu diệt một kẻ phản bội. Cô hét lên, ngã vào Tần Dạ. Anh ôm chặt cô, truyền năng lượng từ thiết bị để ổn định cô. “Đừng để Dòng Thời Gian lấy ngươi,” anh thì thầm, hơi ấm từ anh lan tỏa trong khoảnh khắc H+ đầy cảm xúc. Cô thở hổn hển, nước mắt lăn dài. “Ta không muốn quên,” cô nói, giọng nghẹn.
Tần Dạ nắm tay cô, ánh mắt kiên định. “Ta sẽ giúp ngươi nhớ.” Họ cùng kích hoạt cổng, năng lượng hòa quyện. Một ký ức của Tần Dạ tràn vào cô – anh đứng trong một phòng thí nghiệm, người phụ nữ giống cô thì thầm: “Chronos sẽ hủy diệt tất cả nếu ngươi không dừng họ.” Ký ức tan biến, và cổng mở ra, nhưng một tiếng nổ vang lên. Sát thủ Chronos xuất hiện, dẫn đầu bởi một nữ sát thủ với đôi mắt lạnh lùng. “Ngươi phản bội chúng ta, Lâm Huyền!” cô ta hét, triệu hồi một luồng năng lượng. Tần Dạ đứng chắn trước cô, thiết bị phát sáng. “Cùng chiến đấu!” anh hét. Họ lao vào trận chiến, Lâm Huyền chém qua các tia sáng bằng lưỡi dao, còn Tần Dạ tạo vụ nổ ánh sáng. Khi cổng rung lên, cô nắm tay anh, tim đập mạnh. “Đi thôi!” cô hét. Họ bước qua cổng, để lại thành phố sao phía sau, lòng cô rối bời vì lời của nữ sát thủ.