Ánh đèn pha lê từ trần nhà dội xuống, khiến căn phòng làm việc rộng lớn của Chủ tịch Tập đoàn Đá quý Dương Thị lấp lánh như một kho báu. Nhưng với An Chi, nó giống như địa ngục trần gian.
Mùi trầm hương lạnh lẽo và mùi da thuộc đắt tiền phảng phất trong không khí. Cô ngồi trên chiếc ghế sofa da dê, cố gắng giữ thẳng lưng. Đối diện cô là Dương Khải, Tổng tài của tập đoàn, người đàn ông đang nắm giữ sinh mạng và tương lai của cô.
Dương Khải ba mươi tuổi, đường nét khuôn mặt như tạc tượng, lạnh lùng và hoàn hảo đến mức vô hồn. Anh ta mặc bộ vest đen cắt may tinh xảo, áo sơ mi trắng không nếp nhăn, cúc tay áo ánh lên màu bạc kim cương. Sự giàu có và quyền lực tỏa ra từ anh ta như một thứ hào quang áp bức.
"Tôi không thích sự rườm rà," Dương Khải lên tiếng, giọng nói trầm thấp, dứt khoát, không hề có chút cảm xúc nào. Anh ta đẩy tới trước mặt An Chi một tập tài liệu dày cộp. "Đây là hợp đồng. Cô ký, và mọi nợ nần của cô sẽ được thanh toán."
An Chi, một nhà thiết kế thời trang đầy tham vọng vừa tốt nghiệp, hai mươi bốn tuổi, đang mang trên vai khoản nợ khổng lồ do người cha tệ bạc gây ra. Cô đã đấu tranh trong tuyệt vọng suốt nửa năm, giờ đây, đây là lối thoát duy nhất.
Cô run rẩy cầm lấy bản hợp đồng. "Hợp Đồng Hôn Nhân và Nghĩa Vụ Hợp Tác."
"Mục đích?" Cô cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể, nhưng cổ họng vẫn khô khốc.
Dương Khải nhướng mày, ánh mắt sắc như dao găm lướt qua cô, dừng lại ở chiếc nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải của cô. Một cái nốt ruồi duyên dáng, ẩn hiện sau sợi tóc mai.
"Tôi cần một người vợ hợp pháp trong ba năm," anh ta nói. "Và quan trọng hơn, tôi cần một thế thân hoàn hảo."
An Chi khẽ hít một hơi. Cô biết mình giống Hạ Vy – vị hôn thê cũ đã qua đời của Dương Khải – như đúc. Sự thật này đã khiến cô phải sống trong cảnh bị bao vây, bị theo dõi suốt mấy tuần qua.
"Điều khoản," Dương Khải gõ ngón tay lên mặt bàn, như thúc giục. "Đọc nhanh."
An Chi lật trang. Điều khoản đầu tiên khiến cô choáng váng:
Điều 1: Vợ Hợp Pháp. Trong thời gian ba năm, Cô An Chi sẽ trở thành vợ hợp pháp của Dương Khải. Hoàn thành mọi nghĩa vụ xã hội, bao gồm cả việc xuất hiện công khai tại các sự kiện.
Điều 2: Giữ Bí Mật. Nghiêm cấm tiết lộ bất kỳ thông tin nào về cuộc hôn nhân này.
Điều 3: Thế Thân Hoàn Hảo. Cô phải tuân thủ mọi yêu cầu về ngoại hình, phong cách, và hành vi được chỉ định, để tạo ra hình ảnh giống nhất với cô Hạ Vy.
Và rồi, cô dừng lại ở điều khoản thứ tư:
Điều 4: Nghĩa Vụ Giường Chiếu (H+). Cô phải sẵn sàng đáp ứng mọi nhu cầu sinh lý của Bên A (Dương Khải) bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, mà không được phép phản kháng. Đây là một phần bắt buộc của hợp đồng.
Mặt An Chi nóng ran. Cô cảm thấy máu dồn lên não. Cô là một nhà thiết kế có tài năng, không phải gái bao cao cấp!
"Điều khoản này..." An Chi siết chặt giấy tờ.
Dương Khải cười khẩy, một nụ cười đầy sự khinh miệt. "Cô nghĩ khoản nợ tám mươi tỷ có thể được thanh toán chỉ bằng việc đi theo tôi đến các bữa tiệc sao? Bản hợp đồng này là một sự trao đổi. Cô cho tôi thân thể và sự phục tùng, tôi cho cô tiền bạc và tự do sau ba năm."
Anh ta đứng dậy, bước đến gần An Chi. Mùi hương nam tính mạnh mẽ của anh ta bao trùm lấy cô, khiến cô khó thở. Anh ta cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo gần như xuyên thấu.
"Cô An Chi," Dương Khải nghiêng đầu, "cô phải chứng minh cho tôi thấy sự tương đồng đó không chỉ nằm ở khuôn mặt."
Đột nhiên, bàn tay rắn chắc của anh ta vươn tới, kéo mạnh khóa váy của cô. Chiếc váy dạ hội mà cô mặc để tới đây, một thiết kế của chính cô, tuột xuống.
"Anh làm gì vậy!" An Chi kinh hãi, vội vàng ôm lấy ngực.
"Thử nghiệm," Khải thản nhiên nói, như đang kiểm tra một món đồ vật vô tri. Anh ta dùng ngón tay thô ráp, lạnh lẽo, chạm vào vai cô, rồi miết dọc sống lưng trần. "Hạ Vy có một làn da rất đẹp, đặc biệt nhạy cảm với những kích thích."
An Chi cảm thấy cơ thể run rẩy vì sự sỉ nhục. Chiếc nốt ruồi nhỏ dưới mắt cô như đang nóng lên. Sự thô bạo, vô cảm của Dương Khải khiến cô cảm thấy mình chỉ là một bức tượng sáp được nặn lại theo hình bóng cũ.
"Dừng lại!" Cô gằn giọng, dù giọng cô lạc đi vì sợ hãi. "Tôi đồng ý ký! Nhưng không phải ở đây!"
Dương Khải dừng lại, rút tay về. Khuôn mặt anh ta không hề có một chút dao động nào, như thể việc trần trụi cô ở nơi làm việc là điều hoàn toàn bình thường.
"Tốt," anh ta nói. "Vậy thì, ký tên."
An Chi cắn chặt môi, sự phẫn nộ bùng cháy trong lồng ngực, nhưng cuối cùng, cô nhìn thấy hình ảnh mẹ mình nằm trên giường bệnh, hình ảnh tờ giấy đòi nợ đỏ chót. Tám mươi tỷ, không phải con số mà một nhà thiết kế mới vào nghề có thể kiếm được trong mười năm.
Cô cầm bút lên, bàn tay vẫn run rẩy. Chữ ký "An Chi" nằm trên dòng cuối cùng của bản hợp đồng, một dấu chấm hết cho cuộc đời tự do của cô.
Dương Khải cầm bản hợp đồng, nhanh chóng đóng dấu. "Từ giờ phút này, cô là Dương phu nhân trên danh nghĩa, và là thế thân của tôi trên giường. Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô trong vòng một giờ."
Anh ta bấm điện thoại nội bộ: "Chuẩn bị phòng ngủ chính và thông báo với tất cả quản gia, giúp việc: Bà chủ đã trở về."
An Chi đứng dậy, nhặt lại chiếc váy bị tuột. Sự lạnh lùng của Khải không khác gì một cú tát. Cô đã bán mình, bán cả danh dự, chỉ để mua lại sự an toàn cho gia đình.
"Tôi có một điều kiện," An Chi nói, ngước nhìn thẳng vào mắt Khải, buộc mình phải cứng rắn.
Dương Khải hơi nhướn mày. "Cô không có quyền đàm phán."
"Tôi phải được tự do phát triển sự nghiệp thiết kế của mình," Chi nói dứt khoát. "Và anh không được can thiệp vào công việc của tôi, ngoài những lúc tôi phải xuất hiện với vai trò Dương phu nhân."
Dương Khải nhìn cô chằm chằm, như đang phân tích một thuật toán phức tạp. Cuối cùng, anh ta gật đầu, một cái gật đầu nhỏ, miễn cưỡng.
"Được. Tôi có thể cho cô một góc làm việc trong biệt thự. Nhưng nhớ kỹ, mọi thứ khác thuộc về tôi."
Anh ta vươn tay, chạm vào chiếc nốt ruồi dưới mắt cô, nơi sự tương đồng khiến cô đau đớn nhất.
"Đêm nay, cô sẽ hiểu rõ hơn về Nghĩa Vụ Giường Chiếu. Cô phải sẵn sàng, An Chi."
Anh ta nói tên cô, nhưng trong giọng nói lại mang theo nỗi ám ảnh của một người khác.
An Chi gật đầu, cố gắng nuốt nước mắt. Cô biết, đêm nay sẽ là địa ngục. Nhưng chỉ cần qua được ba năm này, cô sẽ có tất cả: Tiền, quyền lực để bảo vệ mẹ, và sự tự do để rời đi.
Cô bước ra khỏi phòng làm việc, tập đoàn Dương Thị giờ đây không còn là nơi xa lạ. Nó đã là nhà tù vàng của cô, và Dương Khải, là tên cai ngục lạnh lùng nhất. Cô phải sống sót, phải tích lũy sức mạnh, và ba năm sau, cô sẽ không chỉ rời đi, mà còn phải khiến Tổng tài tàn nhẫn này hối hận vì đã chọn nhầm thế thân.