kế hoạch phản công của cô vợ thế thân

Chương 2: ĐÊM TÂN HÔN LẠNH LẼO


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Chi bước vào Biệt thự Bích Hải, nơi sẽ là "nhà" của cô trong ba năm tới. Căn biệt thự nằm trên ngọn đồi cao nhất thành phố, kiến trúc lộng lẫy và cổ điển, nhưng không hề có hơi ấm gia đình. Đèn chùm pha lê rải ánh sáng xa hoa lên sàn đá cẩm thạch Ý, khiến mọi thứ trở nên lạnh lẽo và trống trải.

Quản gia Lưu, một người đàn ông lớn tuổi với khuôn mặt nghiêm nghị, cúi chào cô một cách trang trọng. "Mời Dương phu nhân lên phòng. Thiếu gia đang đợi."

Giọng nói của ông ta không hề chứa đựng sự tôn trọng dành cho một bà chủ mới cưới, mà chỉ là sự tuân thủ quy tắc. Dưới ánh mắt soi mói của các nữ hầu, An Chi cảm thấy mình như một con búp bê mới được chuyển giao.

Phòng ngủ chính nằm ở tầng cao nhất, rộng bằng cả một căn hộ. Chiếc giường King size được phủ ga lụa màu trắng kem, đối diện là cửa sổ kính lớn nhìn ra thành phố.

An Chi đứng lặng. Đây không phải là phòng ngủ của một cặp vợ chồng mới cưới. Nó là một phòng trưng bày. Mọi đồ vật, từ bộ chăn ga, chiếc đèn ngủ, đến lọ hoa hồng trắng trên bàn trang điểm, đều được sắp xếp hoàn hảo như trong một bảo tàng.

Cô tiến đến bàn trang điểm, trên đó có một khung ảnh. Trong ảnh là Hạ Vy. Khuôn mặt Hạ Vy tươi tắn, thanh thoát, hoàn toàn giống cô, chỉ khác ở ánh mắt: Hạ Vy có ánh mắt vô tư, hạnh phúc, còn cô, An Chi, mang trong mình vẻ kiên cường và mệt mỏi của kẻ bị số phận đè nén.

"Thế thân hoàn hảo." Từ ngữ lạnh lùng của Dương Khải lại văng vẳng trong đầu.

Chiếc túi xách tay của cô được đặt trên ghế. Bên cạnh là một hộp nhung màu đỏ sẫm. Cô mở ra, bên trong là một bộ nội y ren đen mỏng manh, bên trên có kèm một mẩu giấy viết tay của Dương Khải:

“Thay đồ. Xuống phòng rượu trong mười lăm phút.”

Không một từ yêu thương, không một chút dịu dàng. Chỉ là một mệnh lệnh.

An Chi đóng hộp nhung lại. Cô quyết định không làm theo mệnh lệnh. Cô bước vào phòng tắm, xả nước nóng, cố gắng xua đi sự lạnh lẽo đang xâm chiếm cơ thể. Cô muốn kéo dài thời gian, muốn chuẩn bị tâm lý cho điều sắp xảy đến.

Khi An Chi bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, hơi nước còn đọng trên tóc, Dương Khải đã đứng đó. Anh ta thay bộ vest nghiêm trang bằng một chiếc áo choàng tắm lụa đen, thắt hờ, để lộ cơ ngực săn chắc và xương quai xanh nam tính.

Ánh mắt anh ta sắc lạnh quét qua cô. "Cô đã trễ mười phút."

"Tôi cần thời gian để tắm rửa," An Chi đáp lại, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.

"Không cần thiết. Tắm rửa không nằm trong Nghĩa Vụ đầu tiên." Dương Khải tiến lại gần, vẻ mặt anh ta không chút biểu cảm.

"Tôi không phải là một món đồ chơi vừa mở hộp, Tổng tài Dương. Tôi là vợ anh, ít nhất là trên giấy tờ."

Dương Khải nắm chặt cằm cô, buộc cô phải ngước lên. Sức mạnh của anh ta khiến cô đau. "Vợ? Hay thế thân? Cô quên quá nhanh rồi sao?"

Anh ta đẩy cô mạnh vào tường. Hơi thở nóng ấm của anh ta phả vào tai cô.

"Tôi không cần vợ, An Chi. Tôi cần một người có thể khiến tôi quên đi sự mất mát. Cô được trả tiền để làm điều đó, bằng mọi giá."

Không đợi cô kịp phản ứng, Dương Khải dứt khoát giật chiếc khăn tắm trên người cô. Chiếc khăn rơi xuống sàn lạnh lẽo.

An Chi hoàn toàn trần trụi trước mặt anh. Cô cảm thấy xấu hổ và tổn thương sâu sắc, nhưng cô cắn răng, không để mình hét lên hay khóc lóc. Cô biết, bất kỳ sự phản kháng nào cũng chỉ khiến anh ta càng thêm hứng thú.

"Đừng làm thế..." cô thều thào.

"Đừng làm gì?" Dương Khải nở một nụ cười tàn nhẫn. Anh ta dùng ngón tay lạnh buốt của mình, chạm vào chiếc nốt ruồi dưới mắt cô, rồi di chuyển xuống chiếc cổ thon thả, dừng lại ở xương quai xanh.

"Vòng cổ của Vy luôn nằm ở đây. Giờ thì, cô đã sẵn sàng tiếp nhận dấu ấn của tôi chưa?"

Dứt lời, anh ta cúi xuống, không phải một nụ hôn lãng mạn, mà là một sự chiếm đoạt thô bạo. Môi anh ta nghiền ép, không cho cô một cơ hội phản kháng nào. Anh ta dùng lưỡi mình, đi sâu vào khoang miệng cô, như muốn kiểm tra xem cô có phản ứng gì không.

An Chi cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng sức lực của anh ta quá lớn. Cô cảm thấy cơ thể mình bị đè nén, bị khống chế. Đây không phải là tình dục, đây là nghĩa vụ, là sự sỉ nhục lạnh lùng.

Dương Khải bế cô lên, đi thẳng đến chiếc giường lớn. Ánh đèn lờ mờ từ phòng ngủ càng làm nổi bật sự lạnh lùng trong hành động của anh ta.

Anh ta đặt cô xuống ga trải giường lụa. Làn da An Chi ma sát với chất lụa lạnh giá. Anh ta nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo choàng tắm lụa đen của mình, thân hình vạm vỡ, đầy cơ bắp hiện ra.

Anh ta cúi xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, không có dục vọng, chỉ có sự trống rỗng và ra lệnh.

"Cô không cần phải yêu tôi. Chỉ cần ngoan ngoãn," anh ta thì thầm, giọng nói trầm thấp gần như là một lời nguyền rủa.

Dương Khải bắt đầu hành động. Anh ta không hề vội vàng, nhưng cũng không hề dịu dàng. Mỗi hành động của anh ta đều mang tính toán, chính xác, nhằm đạt được sự thỏa mãn của riêng mình. Anh ta tập trung vào những vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, như thể đang tra tấn cô bằng niềm khoái cảm cưỡng ép.

An Chi nhắm chặt mắt, cô không muốn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, không muốn cảm nhận sự vô hồn trong từng hành động. Cô cố gắng tách rời cảm xúc khỏi thân thể, coi mình chỉ là một vỏ bọc rỗng tuếch, đang hoàn thành một giao dịch.

Nhưng khi Dương Khải đi sâu vào cô, một cảm giác đau đớn và xa lạ ập đến.

"Đau..." Cô bật ra một tiếng rên khe khẽ.

Dương Khải dừng lại một chút, như thể bị ngắt quãng. Anh ta mở mắt, nhìn cô. Ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng có một tia khó hiểu lướt qua.

"Cô không phải... Vy?" anh ta hỏi, giọng nói đầy nghi hoặc.

An Chi không thể trả lời. Cô chỉ cắn môi, cố gắng chịu đựng. Hạ Vy đã chết, lẽ ra cô ấy không còn là trinh nữ. Sự khác biệt này khiến Dương Khải bỗng trở nên kích động.

Anh ta lại tiếp tục, nhưng lần này mạnh bạo hơn, dồn dập hơn, như thể muốn xé toang mọi giới hạn và sự khác biệt giữa cô và Hạ Vy. Anh ta chuyển từ sự vô cảm sang sự chiếm hữu cuồng loạn.

Và rồi, trong khoảnh khắc cao trào cuối cùng, khi mọi rào cản tâm lý của cô bị phá vỡ, anh ta nghiến răng, áp vào tai cô, gọi một cái tên:

"Vy... Hạ Vy!"

Tim An Chi vỡ vụn. Cô cảm thấy toàn thân lạnh cóng, dù thân thể đang nóng rực. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, hòa vào hơi thở dồn dập.

Cô chỉ là thế thân. Ngay cả trong khoảnh khắc thân mật nhất, cô cũng không phải là cô.

Sau khi kết thúc, Dương Khải nằm xuống bên cạnh, không hề ôm ấp hay hỏi han. Anh ta xoay lưng lại, chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, như thể vừa hoàn thành xong một công việc mệt mỏi.

An Chi nằm đó, cơ thể đau nhức, trái tim trống rỗng. Chiếc nốt ruồi dưới mắt cô giờ đây chứa đựng một nỗi cay đắng không thể tả. Cô lặng lẽ bò dậy, nhặt chiếc khăn tắm trên sàn, bước vào phòng tắm, để dòng nước nóng làm mờ đi mọi thứ.

Trong bóng tối của phòng tắm, An Chi tự hứa với lòng mình:

"Dương Khải. Anh muốn thế thân? Tôi sẽ diễn vai thế thân hoàn hảo nhất. Tôi sẽ làm anh thỏa mãn đến phát điên, nhưng tôi sẽ dùng chính thân thể này, dùng chính sự tương đồng này, để đánh cắp tất cả mọi thứ của anh."

Cô không còn khóc. Giờ đây, chỉ còn lại sự thù hận và quyết tâm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×