kẻ ngắm trộm sa bẫy

Chương 4: Giao Ước Đời Người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi ta thức dậy, Phất Minh vẫn còn ngủ say trong vòng tay ta, hơi thở đều đều phả vào ngực. Ta cẩn thận rút cánh tay ra, nhưng động tác khẽ đó vẫn đánh thức y. Người mù nhỏ khẽ cựa mình, rồi mơ hồ đỡ cánh tay ta, vội vã đứng dậy. Đôi mắt y, dù bị che bởi lụa trắng, vẫn toát lên vẻ bối rối thường ngày. "Khi nào? Ta đi nấu cơm cho ngươi." Y hỏi, giọng ngái ngủ. Ta ấn y vào lại trong chăn, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của y. "Ngủ tiếp đi, ta nấu cơm." Người mù nhỏ không biết vì sao lại sửng sốt, rồi gương mặt y thoáng hiện vẻ hoảng hốt. "Ta nấu không ngon sao?" Y nhíu mày, có chút bất an. "Ngươi thích ăn gì? Ta có thể học?" Bản năng sát thủ, thứ đã giúp ta sống sót qua bao hiểm nguy, bỗng cho ta nhận thấy một điều gì đó không thích hợp. Cái sự lo lắng, sợ hãi hiện rõ trong từng câu chữ của y. Ta xoa xoa vành tai y, chậm rãi hỏi: "Ngươi đang sợ cái gì?" Phất Minh cứng đờ. Y vươn tay bám lấy cánh tay của ta, giống như sợ ta sẽ biến mất. Một lúc lâu y mới bất an mở miệng, giọng nhỏ xíu: "Ta sợ hầu hạ không tốt, ngươi sẽ không cần ta nữa." Ta nhíu mày, không rõ lắm. "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?" "Mười ba tuổi, ta sốt cao, nóng hỏng mắt. Cha mẹ đem ta bán cho người ta. Bởi vì nhìn không thấy, ta bị nhiều lần qua tay…" Đôi vai của Phất Minh dưới lòng bàn tay ta rất nhỏ, và giờ đây nó đang run rẩy nhè nhẹ. "Bởi vì hầu hạ không tốt, bọn họ đánh ta, vứt bỏ ta đi." Trái tim ta khó chịu như bị thứ gì đó chặn lại. Cái quá khứ đau khổ của y, những vết thương mà y đã phải chịu đựng, bỗng hiện lên rõ ràng trong tâm trí ta. Ta vớt người mù nhỏ lên, ôm chặt vào trong ngực. "Ta không chê, ngươi không biết cái gì ta cũng không chê." Đi theo ta, một kẻ liều mạng, vốn đã là ủy khuất y rồi. Ta làm sao cam lòng để y phải làm việc, phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì nữa? Ta ôm y, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt y. "Sau đó thì sao? Sao ngươi lại tới sơn trang?" Phất Minh tựa vào trong lòng ta, hít hít mũi. "Sư phụ đem ta nhặt về, dạy ta y thuật, dạy ta giặt quần áo nấu cơm, dạy ta như thế nào một người có thể sống sót." "Vậy sư phụ ngươi hiện tại đang ở đâu?" Ta hỏi. Ta phải xách hai lạng rượu ngon đi bái kiến sư phụ tốt bụng của Phất Minh một chút. Ông ấy đã cứu lấy một sinh linh quý giá như y, đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời y. Phất Minh nhẹ giọng nói: "Năm năm trước sư phụ đã qua đời, chôn ở sau núi. Sơn trang chính là sư phụ để lại cho ta." Ta đỡ bả vai y, thay cho y một dải lụa trắng mới. Ta cúi xuống, hôn lên trán y, giọng nói đầy sự dịu dàng và kiên định: "Đừng khóc nữa, sau này mọi chuyện đều có ta. Lát nữa ngươi dẫn ta đến mộ phần của sư phụ ngươi, ta dâng hương dập đầu cho hắn." Người mù nhỏ ngơ ngác, còn chưa xoay người lại, dường như không hiểu vì sao ta lại làm như vậy. Ta nghiêm túc nói, giọng điệu đầy chân thành: "Hắn cứu ngươi, ta mới có thể gặp ngươi. Hắn không chỉ là ân nhân của ngươi, cũng là của ta." Người mù nhỏ lại muốn khóc. Ta vội nói, giọng có chút trêu chọc để y ngừng khóc: "Tổ tông, khóc nữa sẽ không có lụa trắng thay đổi đâu." Phất Minh kéo dải lụa trắng xuống, nhào vào trong lòng ta. Y nói, giọng nghẹn ngào: "Trước kia ta không thích khóc. Bọn họ đánh ta thế nào, ta cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng sau khi gặp ngươi, nước mắt dường như chảy không hết." Ta ôm chặt người vào lòng. "Khóc hết những ngày khổ cực đã qua đi. Chúng ta sẽ không khóc nữa. Sau này chúng ta vui vẻ mà sống." Phất Minh cúi đầu trong vòng tay ta và khẽ gật đầu. Chờ y khá hơn một chút, ta suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Nhưng mà…" Phất Minh hơi nghiêng tai, chờ đợi ta nói tiếp. "Ngươi có thể khóc trên giường cho ta xem như tối qua." Ta nói, giọng điệu mang theo chút trêu chọc. Phất Minh "vụt" một cái, từ cổ đỏ đến chóp tai. Y nắm chặt vạt áo ta, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được. Người mù nhỏ da mặt mỏng, ta thấy tốt thì thôi, không trêu chọc y nữa. Kết quả, y dùng âm thanh yếu ớt của ruồi muỗi nói một câu gì đó. Âm thanh của y rất thấp, nhưng vẫn không thoát khỏi tai một sát thủ như ta. Y đồng ý. Y nói: "Được." Ta cảm thấy một luồng hơi nóng chạy thẳng lên trán của ta. Ta nhịn lại nhịn, đè lại đè, cuối cùng ôm chặt người trong ngực hôn cho đủ, mới đè xuống ngọn lửa tà ác kia. Sau một hồi lăn qua lăn lại, Phất Minh cũng tỉnh táo. Ta đi nấu cơm, y ở một bên cho thỏ ăn. Trên nồi nấu cháo, ta khoanh cánh tay dựa vào khung cửa, nhìn người mù nhỏ. Lúc người mù nhỏ không ra khỏi cửa, mái tóc đen kia chỉ biết dùng một sợi dây tóc trắng đơn giản buộc ở sau đầu, vài sợi tóc mai rơi xuống khẽ động trong gió. Ánh trời chiếu vào trên người y, y cúi đầu, khóe miệng mang nụ cười, dịu dàng vuốt ve thỏ. Ta ở dưới bóng mái hiên, giữa ta và y có một ranh giới rõ ràng. Ta nhớ tới thanh Kim Thác Đao bị ta chôn dưới tàng cây thông ở cửa sơn trang kia. Ta nghĩ cả đời này ta cũng sẽ không đào nó lên nữa. Nửa đời sau, ta trông coi người mù nhỏ là đủ rồi. Phất Minh và khoảnh khắc yên tĩnh này là thứ ta sẵn sàng đánh đổi bằng tất cả những gì mình có. Phất Minh quay đầu lại, thử thăm dò: "Vô Trú?" "Ở đây." Ta cười khẽ một tiếng, đứng thẳng người đi tới, ngồi xổm trước mặt y, ngẩng đầu nhìn y. Ta vuốt ve dải lụa trắng trên mặt y, hỏi: "Sao ngươi luôn biết ta đang nhìn ngươi?" Phất Minh áp mặt vào lòng bàn tay ta, mỉm cười nói: "Ngươi nhìn quá tập trung, rất dễ dàng cảm nhận được." Nghĩ đến điều gì đó, ta hỏi: "Ta còn không biết, ngươi tuổi bao nhiêu?" Phất Minh đáp: "Mười chín, hỏi cái này làm gì?" Ta có chút đau lòng: "Ta lớn hơn ngươi năm tuổi, ngươi còn không có lễ trưởng thành, còn nhỏ như vậy, luôn cảm thấy ủy khuất ngươi." Một người mù, lại còn nhỏ tuổi như vậy, ta không khỏi lo lắng cho tương lai của y nếu không có ta. Người mù nhỏ ngạc nhiên: "Ngươi đã hai mươi bốn tuổi rồi, thê thất trong nhà ngươi có biết sự tồn tại của ta không?" Nam tử sau khi làm lễ trưởng thành lập tức có thể cưới vợ. Đến tuổi ta, nam tử bình thường, con đều chạy đầy đất. Người mù nhỏ đây là hiểu lầm. Ta vội vàng giải thích, giọng điệu đầy sốt sắng: "Ta chưa từng cưới vợ, thông phòng tiểu thiếp cái gì cũng không có. Ta chỉ có một mình ngươi." Ta rõ ràng cảm giác được y có chút khổ sở, nhưng y vẫn cười. "Ta ở lại sơn trang, sẽ không để cho người khác biết sự tồn tại của ta, ngươi có thể đi cưới vợ." Nghe y nói như vậy, ta có chút tức giận. "Ngươi cho ông đây là cái gì? Kẻ phụ lòng bị thiên đao vạn mã chém thành từng mảnh? Ta có ngươi, làm sao có thể còn đi tìm người khác?" Phất Minh ôm thỏ quá chặt, thỏ không thoải mái, thoát khỏi vòng tay của y chạy vào phòng. Y có chút luống cuống khép ống tay áo lại, tìm chút che giấu cho mình. Y cúi đầu, dường như có chút khó mở miệng: "Ngươi tuổi tác không nhỏ, ta không thể sinh… sinh con… cho ngươi." Ta gấp gáp nói: "Vậy ngươi thì sao? Muốn cưới vợ muốn có con?" Người mù nhỏ lắc đầu, thấp giọng nói: "Không muốn, ta có ngươi là đủ rồi." "Ông đây cũng vậy." Ta ôm lấy y, đặt lên ghế trong phòng. Giọng điệu hơi lạnh, mang theo chút nghiêm túc: "Ngồi xuống, chờ ăn cơm." Sau khi bưng đồ ăn lên bàn, ta đặt đũa vào trong tay Phất Minh, ngồi xuống đối diện y, nhạt giọng nói cho y biết: "Ta ở chỗ này." Y cầm bát, đầu sắp vùi vào trong bát, cơm chưa ăn được mấy miếng, nửa ngày nghẹn ra một câu: "Ngươi đừng tức giận, sau này ta cũng không nhắc tới nữa." Giọng điệu đáng thương của y, ta làm sao còn tức giận được. Ta thở dài: "Phất Minh, ta sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào vứt bỏ ngươi. Ta không có tâm tư lộn xộn bừa bãi. Ngươi nguyện ý cùng ta sống qua ngày, cùng ta có một gia đình, ta đã không còn gì cầu." "Nhất định phải nói có điều cầu, ta cũng chỉ cầu ta có thể sống lâu hơn ngươi một chút, có thể chăm sóc ngươi đến một khắc cuối cùng." Người mù nhỏ luôn cảm thấy là ta chịu thiệt thòi, y nào biết cái thứ "nhà" này đối với một sát thủ như ta mà nói, là trước kia chưa bao giờ dám đi cầu mong xa vời. Phất Minh dò xét, đẩy đồ ăn về phía ta, cuối cùng nở nụ cười: "Ta biết rồi, ngươi dùng bữa đi." Ta ăn một miếng thức ăn, hỏi: "Khi nào nhược quán?" (Thời điểm làm lễ trưởng thành của nam giới cổ đại, thường là ở tuổi 20) Phất Minh: "Hai tháng sau, đó là sinh nhật ta." Ta gật đầu: "Được, hai tháng sau, ngươi cưới ta." Phất Minh thiếu chút nữa cầm không được đũa trong tay. Y ngạc nhiên ngẩng đầu: "Cái... Cái gì?" Ta nhìn người mù nhỏ, thật là nghiêm túc: "Là ngươi nói ngươi muốn cưới ta, quân tử nhất hứa, nặng như Thái Sơn, không thể đổi ý." Người mù nhỏ đỏ mặt, có chút khó tin hỏi: "Ngươi nguyện... gả cho ta?" Ta nghiêm mặt hỏi y: "Ngươi không muốn cưới sao?" Người mù nhỏ dừng một chút, đặt đũa trong tay xuống, cách dải lụa trắng nhìn ta, như thể đang cố gắng thấu hiểu. Suy nghĩ một lát, y mở miệng, giọng điệu trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết: "Ta và ngươi làm cá nước thân mật, cùng đi vu sơn vân vũ, ta đương nhiên là phải chịu trách nhiệm với ngươi." Phất Minh nghiêm túc, chắc chắn nói: "Ta đương nhiên, muốn đem ngươi cưới vào cửa." Những lời này không còn mềm ấm như trước kia, nói đến không thể nghi ngờ. Ta gắp bánh ngọt hấp vào bát hắn: "Ông đây phải có khăn voan đỏ nhất." Phất Minh khóe miệng mỉm cười: "Ngày mai lên trấn trên ngồi, đi mua cho ngươi." Từ giây phút ấy, không khí trong sơn trang dường như thay đổi. Một sự ấm áp, một niềm vui sướng ngập tràn, báo hiệu cho một tương lai tươi sáng mà cả ta và Phất Minh đều chưa từng dám mơ tới. Ta vẫn là một sát thủ, nhưng giờ đây ta đã có một giao ước, một lời hứa với người mình yêu. Sáng hôm sau, ta cùng Phất Minh lên trấn trên. Đây là lần đầu tiên ta đường đường chính chính đi cùng y, không còn phải ẩn mình trong bóng tối. Ta vẫn giữ cảnh giác, nhưng không còn sợ hãi. Có y bên cạnh, ta cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Phất Minh điềm nhiên dò đường bằng cây gậy trúc, còn ta thì bước bên cạnh, đôi mắt sắc bén quét khắp mọi nơi, đảm bảo an toàn cho y. Người dân trong trấn nhìn chúng ta với ánh mắt tò mò, nhưng ta không quan tâm. Điều quan trọng là Phất Minh đang hạnh phúc, và ta đang được ở bên y. Chúng ta đến một cửa hàng vải vóc lớn nhất trấn. Phất Minh dùng tay sờ từng loại lụa, từng loại gấm. Y hỏi ta về màu sắc, về hoa văn. "Khăn voan đỏ nhất… có thật là đỏ rực như máu không, Vô Trú?" Y hỏi, giọng nhỏ nhẹ. Ta mỉm cười, lòng tràn ngập yêu thương. "Đúng vậy, đỏ rực như máu, nhưng là máu của tình yêu, Phất Minh. Rực rỡ và nồng nhiệt." Y khẽ cười, rồi chọn một tấm lụa đỏ tươi nhất, mềm mại nhất. Ta còn mua thêm vài bộ quần áo mới cho y, và cả cho ta nữa. Lần đầu tiên trong đời, ta không mua quần áo để che giấu thân phận, mà để sánh bước cùng người mình yêu. Trên đường về, Phất Minh cứ vuốt ve tấm lụa đỏ. "Vô Trú, ngươi thật sự… thật sự muốn gả cho ta sao?" "Ta đã nói rồi, quân tử nhất hứa, nặng như Thái Sơn." Ta đáp, siết chặt tay y. "Ta muốn gả cho ngươi, muốn cùng ngươi xây dựng một gia đình nhỏ ở sơn trang này." Y cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió. "Vậy ta phải chuẩn bị thật tốt, để làm một chú rể xứng đáng." Hai tháng sau đó trôi qua thật nhanh. Mỗi ngày đều là sự chuẩn bị cho ngày trọng đại. Ta giúp Phất Minh sửa sang lại sơn trang, trang trí bằng những bông hoa rừng mà ta hái được. Ta cùng y chuẩn bị những món ăn truyền thống, học cách làm bánh ngọt hấp mà y thích. Tiểu Bạch cũng dường như cảm nhận được không khí vui tươi, nó chạy nhảy khắp nơi, nghịch ngợm. Ngày lễ trưởng thành của Phất Minh, cũng là ngày cưới của chúng ta, cuối cùng cũng đến. Không có khách mời, không có lễ nghi cầu kỳ. Chỉ có ta, Phất Minh, và con thỏ Tiểu Bạch. Ta tự tay chuẩn bị trang phục cho y, một bộ trường bào màu xanh nhạt, thêu những họa tiết tinh xảo mà ta đã lén lút học hỏi. Và rồi, đến lượt ta. Phất Minh, với đôi tay run rẩy, cài chiếc khăn voan đỏ lên đầu ta. Khăn voan che khuất tầm nhìn, nhưng không che khuất trái tim ta. Ta cảm nhận được bàn tay y nhẹ nhàng chạm vào mặt ta, vuốt ve. "Vô Trú…" Giọng y khẽ run. "Ngươi… ngươi thật sự đẹp lắm." Ta không nhìn thấy mình, nhưng ta tin lời y. Bởi vì trong mắt y, ta luôn là người đẹp nhất. Ta dắt tay y, bước ra ngoài sân. Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu rọi khắp sơn trang. "Phất Minh," ta nói, giọng hơi nghẹn ngào. "Ta, Vô Trú, nguyện ý gả cho ngươi, nguyện ý cùng ngươi sống trọn đời trọn kiếp, bất kể sinh tử, không bao giờ xa rời." "Ta, Phất Minh, nguyện ý cưới ngươi, Vô Trú, nguyện ý cùng ngươi nắm tay đi hết quãng đời còn lại, dù có phong ba bão táp cũng không buông tay." Y đáp lời, giọng đầy kiên định và tình yêu. Chúng ta trao nhau nụ hôn dưới ánh trăng. Một nụ hôn giản dị, nhưng chứa đựng tất cả tình yêu, sự tin tưởng và những lời hứa hẹn cho một tương lai. Cuộc đời của một sát thủ đã tìm thấy bến đỗ bình yên. Cuộc đời của một chàng trai mù đã tìm thấy ánh sáng và hạnh phúc. Chúng ta, hai con người tưởng chừng như đối lập, lại hòa quyện vào nhau, tạo nên một câu chuyện tình yêu độc đáo, vượt qua mọi rào cản. Ta biết, con đường phía trước có thể còn nhiều khó khăn, nhiều thử thách. Nhưng ta không còn sợ hãi nữa. Bởi vì ta có Phất Minh, có Tiểu Bạch, và có một gia đình. Gia đình này, là tất cả những gì ta cần. Và thế là, Vô Trú và Phất Minh sống một cuộc đời bình yên và hạnh phúc trong sơn trang hẻo lánh. Ta không còn là sát thủ lang thang trong bóng đêm, mà trở thành người chồng, người bạn đời của Phất Minh. Ta trồng rau, hái thuốc, và chăm sóc mọi việc trong nhà. Phất Minh vẫn bận rộn với dược liệu, vẫn lắng nghe tiếng chim hót, và vẫn nở nụ cười rạng rỡ mỗi khi ta xuất hiện. Chúng ta dành những buổi chiều để cùng nhau ngồi trên thềm đá, ta đọc sách cho y nghe, kể về những câu chuyện phiêu lưu mà ta từng trải qua, về những kỳ quan thiên nhiên mà ta từng chiêm ngưỡng. Y sẽ hỏi ta về màu sắc của hoàng hôn, về hình dáng của những ngọn núi xa xăm, và ta sẽ cố gắng hết sức để miêu tả, để y có thể cảm nhận thế giới qua đôi mắt và lời nói của ta. Tiểu Bạch vẫn luôn ở bên cạnh, chạy nhảy và nghịch ngợm. Đôi khi, nó sẽ nhảy lên lòng Phất Minh, dụi đầu vào tay y như một người bạn thân thiết. Ta vẫn hay trêu chọc nó, dọa sẽ nướng nó, nhưng trong lòng ta biết, nó đã trở thành một thành viên không thể thiếu của gia đình nhỏ này. Tuy cuộc sống bình dị, nhưng không hề nhàm chán. Mỗi ngày đều là một khám phá mới, một niềm vui mới. Ta học cách cảm nhận thế giới qua các giác quan khác, qua sự hướng dẫn của Phất Minh. Y dạy ta cách lắng nghe tiếng gió rì rào qua tán lá, cách phân biệt mùi hương của từng loại hoa dại, cách cảm nhận hơi ấm của ánh nắng mặt trời trên da. Ta nhận ra rằng, dù không có thị giác, Phất Minh lại có một thế giới nội tâm phong phú và đầy màu sắc hơn bất kỳ ai mà ta từng gặp. Dù đã là vợ chồng, ta vẫn luôn giữ kín thân phận sát thủ của mình. Nỗi sợ hãi y sẽ ghét bỏ ta nếu biết sự thật vẫn còn đó. Ta muốn y mãi mãi nhìn ta như Vô Trú, người đàn ông đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ y, người đàn ông đã mang lại hạnh phúc cho y. Một đêm, khi cơn mưa rào mùa hạ xối xả bên ngoài, ta và Phất Minh nằm cạnh nhau, lắng nghe tiếng mưa rơi. Y khẽ nói: "Vô Trú, ta có một cảm giác kỳ lạ." "Cảm giác gì?" Ta hỏi, ôm chặt y hơn. "Ta cảm thấy… ngươi giống như cơn mưa này vậy. Mạnh mẽ, bí ẩn, nhưng lại mang đến sự tươi mát và sự sống cho mọi thứ xung quanh." Y nói, giọng mơ màng. "Và… ta biết, ngươi có những bí mật mà ta không thể hiểu hết." Tim ta đập mạnh. Y đã biết. Y đã cảm nhận được những bóng tối trong ta, nhưng y không sợ hãi. "Ngươi… có ghét bỏ ta không?" Ta hỏi, giọng khẽ run, nỗi sợ hãi từ sâu thẳm tâm hồn bỗng trỗi dậy. Phất Minh khẽ cười. Y đưa tay lên, chạm vào gương mặt ta, dò dẫm từng đường nét. "Vô Trú, ta yêu ngươi. Đó là tất cả những gì ta biết. Quá khứ của ngươi không quan trọng. Điều quan trọng là ngươi đang ở đây, bên cạnh ta, và chúng ta đang cùng nhau sống một cuộc đời hạnh phúc." Nước mắt ta khẽ rơi. Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, những giọt nước mắt của sự giải thoát. Ta đã từng nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối và sự cô độc. Nhưng Phất Minh đã đến, đã mang ánh sáng vào cuộc đời ta, đã cho ta một gia đình, một tình yêu. "Cảm ơn ngươi, Phất Minh," ta thì thầm, ôm chặt y vào lòng. "Cảm ơn vì đã chấp nhận ta, cảm ơn vì đã yêu ta." Y khẽ tựa đầu vào ngực ta, và chúng ta cùng nhau lắng nghe tiếng mưa rơi, tiếng thở đều của Tiểu Bạch, và tiếng đập của hai trái tim đã tìm thấy nhau. Cuộc sống của một sát thủ và một chàng trai mù, một câu chuyện đã vượt qua mọi giới hạn, mọi định kiến. Một câu chuyện về tình yêu, sự chấp nhận, và sự bình yên tìm thấy nơi sâu thẳm của tâm hồn.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.