Cuộc sống trong sơn trang hẻo lánh bắt đầu có một nhịp điệu mới, một nhịp điệu mà ta, Vô Trú, một sát thủ lạnh lùng, chưa từng nghĩ mình sẽ trải nghiệm. Mỗi ngày, ta vẫn nằm trên nóc nhà, ánh mắt không rời khỏi Phất Minh – chàng trai mù với vẻ đẹp thanh thoát và trái tim thuần khiết. Người mù nhỏ đi đứng không tiện, và ta sợ y sẽ vấp ngã, sẽ va chạm vào bất cứ thứ gì trong không gian rộng lớn của sơn trang. Ngay cả con thỏ ngốc nghếch tên Tiểu Bạch cũng vậy, Phất Minh đi đâu nó theo đó, quấn quýt không rời. Hôm nay, Phất Minh nấu mấy thùng nước ấm. Ta biết y muốn tắm rửa. Trước kia, khi y tắm, ta thường nằm trên nóc nhà, lắng nghe tiếng nước ào ào. Nhưng hôm nay thì khác. Một cảm giác lo lắng len lỏi trong ta, sợ y sẽ ngã sấp xuống trong chậu nước. Ta nhỏ giọng di chuyển, ngồi ở trên xà nhà trong phòng, gần y hơn, để có thể can thiệp nếu cần. Ta nhướng mày, nhìn khuôn mặt trắng nõn của người mù nhỏ bị hơi nóng hấp đến ửng đỏ, trên chóp mũi còn đọng vài giọt hơi nước. Bởi vì trong phòng ngột ngạt, y hơi há miệng thở dốc, vẻ mặt có chút bối rối. Thấy y sờ bên hông, không biết như thế nào, ta theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng. Một cảm giác kỳ lạ, pha lẫn tò mò và một chút… ham muốn, trỗi dậy trong ta. Mặt của người mù nhỏ càng đỏ hơn. Y lắp bắp nói, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Ngươi… Ngươi đi ra ngoài." Ta giật mình, cả kinh đến mức suýt chút nữa từ trên xà nhà ngã nhào vào trong chậu gỗ bốc hơi nóng hầm hập kia. Ổn định tinh thần, ta thấy con thỏ kia đạp chân, chạy ra ngoài. Ha ha, thỏ ngu ngốc. Ta vừa mới yên lòng, chuẩn bị say sưa nhìn người mù nhỏ tiếp tục cởi quần áo. Ta tự nhủ rằng y không thể nhìn thấy ta, vậy thì có gì đáng ngại? Ai ngờ, người mù nhỏ kia đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt bị che bởi dải lụa trắng lại nhìn thẳng về phía xà nhà. Y đỏ mặt, hướng về phía ta nói, giọng nhỏ xíu nhưng rõ ràng đến từng câu chữ: "Công tử, tại hạ thẹn thùng, cái này cũng không cần nhìn đi?" Ta trợn tròn mắt. Cả người ta như bị điện giật. Mất thăng bằng, ta ngã nhào vào trong chậu gỗ bốc hơi nóng kia. "Bùm" một tiếng, nước bắn tung tóe khắp người của người mù nhỏ. Ta bò ra khỏi chậu gỗ, vội vàng lau nước trên mặt, tiết quát cất cao giọng nói: "Ngươi nhìn thấy được lão tử?" Người mù nhỏ rõ ràng bị dọa. Y nắm lấy tay áo, đôi mắt vô hồn nhìn vào hư không, lắp bắp nói: "Nhìn… nhìn không thấy." "Vậy làm sao ngươi thấy lão tử?" Ta vẫn không thể tin được. Phất Minh cúi đầu, từ trong mũi hừ ra một câu, giọng nói càng nhỏ dần, nhỏ dần: "Ta mắt mờ, nhưng những cảm quan khác thì khá nhạy bén, ánh mắt của công tử… quá mức nóng bỏng. Ta muốn bỏ qua cũng khó." Lời nói của y như một tiếng sét đánh ngang tai. Ánh mắt của ta? Nóng bỏng? Ta, một sát thủ luôn ẩn mình trong bóng tối, lại bị một người mù phát hiện chỉ vì ánh mắt của mình? "Ngươi đã biết sự tồn tại của ông đây từ lâu?" Ta hỏi, giọng nói đầy sự khó tin và xen lẫn chút tức giận. Phất Minh mím môi, không lên tiếng. Ta cảm giác chính mình không còn giống một sát thủ nữa, mà giống một con thỏ ngu xuẩn, bị y lừa dối. Nhớ tới những lời nói mấy ngày nay y nói với con thỏ, ta tức giận đến mức máu nóng dồn lên óc: "Ngươi đùa giỡn ta à?" "Ta không có!" Phất Minh hoảng hốt ngẩng đầu. Y không nhìn thấy ta, chỉ có thể miễn cưỡng thông qua âm thanh để phân biệt phương hướng của ta. Ta có thể cảm nhận được đôi mắt vô thần dưới lụa trắng kia đang cố gắng tìm kiếm ta, muốn thấy rõ mặt của ta. Trái tim ta giống như bị một bàn tay siết chặt, khó chịu đến mức khiến ta có chút không thở nổi. Ta đưa tay ra, nhẹ nhàng quay khuôn mặt y đối diện với ta: "Ta ở đây." Sờ được một bàn tay ấm áp, không rõ là nước mắt hay là nước đọng từ chậu tắm, ta không khỏi nhíu mày: "Ngươi khóc?" Phất Minh lần mò, túm lấy ống tay áo ta. Y hoảng hốt giải thích: "Ta không đùa giỡn ngươi, ngươi không muốn bại lộ chính mình, ta sợ ngươi biết ta phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, ngươi sẽ rời đi." Ta mím môi. Y nói đúng. Ta thật sự đã nghĩ tới, nếu y biết sự tồn tại của ta, ta lập tức sẽ rời khỏi nơi này. Một sát thủ, chỉ có sống ở địa phương không bị người khác biết mới có thể an toàn. Cho dù y là một người mù tay chân trói gà không chặt, không có bất kỳ uy hiếp nào với ta, nhưng sự tồn tại của y vẫn là một mối nguy. Phất Minh ngẩng đầu lên, có cái gì đó từ lớp dải lụa trắng trượt xuống, rơi xuống tay của ta. Lần này ta mới hiểu ra, đó là nước mắt của người mù nhỏ. Giọt nước mắt này xuyên thấu qua da thịt, gân cốt, nóng bỏng vào một góc trong lòng ta. Ta từ trong đống người chết bò ra, luyện thành mình đồng da sắt, tâm địa lạnh lùng cứng rắn. Góc kia, đại khái, là nơi mềm mại sạch sẽ cuối cùng trên người ta. Ta sững sờ, đưa tay xoa ngực. Y run giọng nói, đầy sự yếu ớt và tuyệt vọng: "Coi như ta không biết ngươi tồn tại, ngươi muốn xem thì xem, có thể… Có thể, không để ta lại một mình hay không?" Một lúc lâu ta không nói gì, chỉ mím môi, rồi xoay người đi ra ngoài. Tay của Phất Minh dừng lại giữa không trung, vẫn duy trì bộ dáng nắm tay áo ta, nhưng giờ đây nó đã trống rỗng. Lúc ta xách nước nóng trở về, thì thấy y vẫn duy trì tư thế kia, khóc đến cả người run rẩy. Ta đổ nước vào chậu gỗ, nhìn người khóc khổ sở, không biết nên làm gì bây giờ. Trong thế giới của ta không có người khóc, cho nên phải xử lý như thế nào? Ta chỉ biết người sống và người chết, chứ không biết cách dỗ dành một người đang đau khổ. Nhớ lại khi tâm trạng của con thỏ không tốt, lúc ăn không ngon, Phất Minh sẽ ôm con thỏ vào lòng vuốt ve lông thỏ, và tâm trạng của con thỏ lập tức tốt hơn. Vì vậy, ta theo bản năng, ôm Phất Minh vào trong ngực, vuốt mái tóc của y, muốn làm cho tâm trạng của y tốt hơn một chút. Phất Minh nắm chặt lấy quần áo sau lưng ta, khóc đến sắp tắt thở. Ta tự hỏi có nên đánh ngất y hay không, để cho y nghỉ ngơi một chút. Tay ta đưa lên, lơ lửng trên cổ trắng nõn của y. Nhưng ta lập tức buông tha. Ta không xuống tay được. Ta ôm chặt y vào trong ngực, để cho y khóc thoải mái, cho dù có ngất đi, y cũng sẽ ngất trong lòng ta, sẽ không té xuống đất. Phất Minh vùi đầu trong lòng ta khóc thật lâu, cuối cùng chỉ còn lại một hai tiếng khóc nức nở. Nhưng y vẫn không ngẩng đầu lên. Giọng y có tiếng khóc nức nở, buồn bực nói: "Ngươi… không đi nữa?" Ta vuốt lưng thỉnh thoảng vẫn run rẩy của y, nói, giọng trầm ấm hơn bất cứ khi nào khác: "Ta không có chỗ để đi." Ta gập ngón tay, nhẹ nhàng nâng cằm của y lên, nâng mặt y đối diện với ta. Tay ta chạm vào miếng lụa trắng ướt nhẹp nước mắt: "Ngươi thật sự có thể khóc." Vành tai trắng nõn của Phất Minh trong nháy mắt trở nên đỏ bừng. Ta mạnh mẽ ôm ngang y lên. Y la lên một tiếng, thân thể cứng ngắc: "Làm… Làm cái gì?" Ta nói, giọng điệu kiên quyết: "Tắm rửa." Trên đùi của Phất Minh có vết thương, nên ta đỡ cái chân bị thương, cẩn thận lau người cho y. Phất Minh nhìn gầy gò, nhưng có một lớp cơ bắp mỏng và đẹp. Y giống như một con tôm chín, cả người hồng hồng, dựa vào bên cạnh chậu gỗ, ngoan ngoãn mặc ta chà dẹp xoa tròn. Cho dù ta có trạm đến nơi cấm địa, nơi có em nhộng thịt hồng hào, xinh xắn, mềm mại thon dài vừa mở mắt của y thì y cũng chẵng mãi mai kháng cự. Y tin tưởng ta, và điều đó khiến trái tim sắt đá của ta rung động. Tắm xong, ta vớt y lên, dùng vải lụa lao khô người y và đưa y trở về phòng ngủ. Ta tìm quần áo trong tủ quần áo mặc vào cho y. Xong xuôi, ta cầm dải lụa trắng sạch sẽ, đứng bên cạnh giường nhìn người đang ngồi trên giường, hỏi: "Ta có thể thay dải lụa trắng cho ngươi không?" Phất Minh ngẩn người. Y vươn tay sờ lung tung về phía trước. Ta đưa tay của mình qua. Sờ tới tay của ta, bàn tay hơi lạnh của Phất Minh thoáng cái nắm chặt lấy tay của ta, giống như sợ ta sẽ biến mất. Y nghiêng đầu, để lụa trắng vào trong lòng bàn tay của ta, nhếch môi cười yếu ớt nói: "Có thể." Ta cẩn thận cởi bỏ lụa trắng. Phất Minh có đôi mắt hoa đào xinh đẹp, mông lung như say, đuôi mắt phiếm hồng. Chỉ là con ngươi kia trống rỗng, vô thần. Đó là một vẻ đẹp đầy bi thương. Phất Minh bỗng hoảng sợ nói: "Có phải rất kỳ quái hay không?" Ta đưa tay vuốt ve đôi mắt đang run rẩy của y: "Không, rất đẹp." Chẳng biết vì sao, ta muốn trong ánh mắt này của y phản chiếu bóng dáng của mình. Ta buộc dải lụa trắng lại, che khuất đôi mắt quyến rũ, hơi tiếc nuối này. Trong lòng ta đã tính toán. Ban đêm, nằm trên xà nhà, trong đầu ta tất cả đều là bộ dạng trần như nhộng của người mù nhỏ. Trong bụng giống như có một ngọn lửa, thiêu đốt ta, khiến ta khó có thể bình tĩnh. Không giống với máu tươi kích thích hưng phấn, cảm giác này khởi nguồn từ người mù nhỏ đang nằm trên giường kia. Ta nghiêng đầu. Cho dù bóng tối vô biên, ta cũng có thể liếc mắt một cái lập tức tìm được người trên giường. Trong bóng tối có cái gì đó đang lặng lẽ chuẩn bị. Phất Minh ngồi dậy. Mắt y vẫn bị che bởi lụa trắng, nhưng y ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà, thấp giọng nói: "Ngươi có thể... ngủ thẳng lên giường." Dây đàn trong đầu ta lập tức đứt đoạn. Thân thể nhanh hơn đầu óc. Chờ ta lấy lại tinh thần, ta đã đem người mù nhỏ đặt ở dưới thân. Ta nhận rõ cảm giác trong lòng. Ta có dục vọng với người mù nhỏ. Ta không phải là người biết quanh co lòng vòng. Nhìn người dưới thân, ta nói: "Người mù nhỏ, đi theo ông đây đi, đời này ông đây lấy mạng đối tốt với ngươi." Phất Minh mím môi, thật lâu không nói gì. Ta là một người thô lỗ, nhưng cũng hiểu được việc này coi trọng ngươi tình ta nguyện. Ta còn chưa khốn nạn đến mức khi dễ một người mù nhỏ. Ta vừa định rút lui, Phất Minh run tay, sờ lên vạt áo của ta: "Ta có thể cái gì cũng cho ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta không bỏ ta lại, không để ta lại một mình trong bóng tối quá lâu." Ta vuốt mặt của y, ngực có chút buồn bực. Ta trầm giọng nói, lời nói vang vọng trong đêm tĩnh lặng: "Không rời đi, nếu không tử biệt, tuyệt đối không chia ly." Phất Minh ngẩng đầu lại gần. Y nhìn không thấy, hàm răng đụng vào sống mũi của ta. Y có chút ảo não lùi về. Ta đi theo, nghiền nát tiếng kêu của y. Trong lúc chìm nổi, người mù nhỏ ôm ta, hỏi liên tục, giọng khàn khàn: "Tên... tên... của ngươi…" Ta cúi đầu hôn khô khóe mắt y, hàm hồ nói: "Vô Trú." Y khẽ thở dốc. E dè thân thể của người mù nhỏ, ta không làm quá đáng cho dù con nhộng thịt trong quần ta bắt đầu tỉnh giấc, cọ quạy, cưng cứng nhanh chóng. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào đuôi mắt ửng đỏ của y. Ta ôm y vào lòng, vuốt mái tóc ướt đẫm trán y, thấp giọng nói: "Hối hận sao? Sau này ngươi không cưới được vợ đâu." Phất Minh nhắm mắt trong lòng ta, giọng nói khàn khàn: "Vậy ngươi gả cho ta đi, ta cưới ngươi." Ta đáp lời, giọng đầy yêu thương và một chút bất ngờ: "Được, nghe lời vợ." Phất Minh cười mắng một tiếng: "Ngốc tử." Ta hôn lên đỉnh tóc y: "Ta không phải ngốc tử, ngốc tử không tìm được người vợ tốt như vậy." Khóe miệng người trong ngực hàm chứa ý cười như có như không, rồi y chìm vào giấc mơ đẹp. Nhìn người đang ngủ say trong vòng tay mình, trái tim phiêu bạt bất định của ta, lập tức đã có chỗ về. Ta đột nhiên có chút không dám để cho người mù nhỏ biết thân phận thật sự của ta. Nếu y biết ta là người hai tay dính đầy máu tươi, y có thể ghét bỏ ta hay không? Áo trắng trên người y sạch sẽ như vậy, tâm hồn y thuần khiết như vậy. Ta không thể không thừa nhận, lần đầu tiên trong đời ta... sợ. Sợ mất đi sự bình yên này, sợ mất đi y. Ngày qua ngày, cuộc sống của chúng ta trở thành một bức tranh hài hòa giữa hai thế giới tưởng chừng không thể dung hợp. Ta vẫn là Vô Trú, người nắm giữ bí mật về những bóng tối đã qua, nhưng giờ đây, ta còn là người bảo vệ, người bạn đời của Phất Minh. Và y, Phất Minh, dù không nhìn thấy ánh sáng bằng đôi mắt, nhưng đã soi rọi cả một thế giới mới vào cuộc đời ta. Phất Minh vẫn tiếp tục công việc của mình với dược liệu, giờ đây có thêm sự giúp đỡ của ta. Ta học cách nhận biết từng loại cây qua hình dáng, qua mùi hương, qua cảm giác khi chạm vào. Y kiên nhẫn dạy ta, từng chút một, như thể đang dạy một đứa trẻ. Và ta, một kẻ từng coi thường mọi tri thức ngoài kiếm thuật, lại say mê học hỏi từ y. Những buổi chiều, ta sẽ đọc sách cho Phất Minh nghe. Những cuốn sách cũ kỹ, mòn vẹt trong thư phòng sơn trang. Y sẽ dựa vào vai ta, lắng nghe từng câu chuyện, từng dòng thơ. Đôi khi, y sẽ hỏi ta về màu sắc của bầu trời, về hình dáng của những đám mây, về vẻ đẹp của những loài hoa mà y chỉ có thể tưởng tượng. Và ta, bằng tất cả khả năng của mình, sẽ cố gắng miêu tả cho y nghe, để y có thể "thấy" thế giới qua lời kể của ta. Ta vẫn luôn cảnh giác. Nỗi sợ hãi kẻ thù truy đuổi chưa bao giờ hoàn toàn biến mất. Ta vẫn rèn luyện mỗi đêm, vẫn giữ con dao găm bên mình. Nhưng giờ đây, không còn là sự cô độc của một kẻ săn mồi. Có một người đang chờ ta trở về, có một người cần ta bảo vệ. Một đêm nọ, khi Phất Minh đang ngủ say trong vòng tay ta, ta không thể ngủ được. Ta nằm đó, ngắm nhìn khuôn mặt thanh thoát của y dưới ánh trăng mờ ảo. Đột nhiên, y khẽ cựa mình, rồi thì thầm trong mơ: "Vô Trú…" Nghe tên mình được gọi từ môi y, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim ta. Y đã chấp nhận ta, chấp nhận con người thật của ta, dù y không biết ta là ai, đã làm những gì. Y chỉ biết Vô Trú của hiện tại, Vô Trú đã ở bên cạnh y, đã bảo vệ y, đã yêu thương y. Ta khẽ cúi xuống, hôn lên trán y. "Ta ở đây, Phất Minh. Mãi mãi ở đây." Sáng hôm sau, Phất Minh thức dậy, đôi má ửng hồng. Y khẽ nói: "Đêm qua ta mơ một giấc mơ rất đẹp." "Mơ thấy gì?" Ta hỏi, giả vờ như không biết. "Ta mơ thấy mình được nhìn thấy. Nhìn thấy bầu trời xanh, nhìn thấy những bông hoa rực rỡ, và nhìn thấy… gương mặt của ngươi." Giọng y nhỏ dần, nhưng đầy vẻ hạnh phúc. "Mặc dù chỉ là mơ, nhưng ta cảm thấy rất chân thật." Trái tim ta như thắt lại. Ta muốn nói với y, muốn cho y thấy gương mặt của ta, muốn y nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt ta khi ta nhìn y. Nhưng ta không thể. Ta vẫn còn những bí mật, những vết nhơ mà ta không muốn y biết. Nỗi sợ hãi về việc y sẽ ghét bỏ ta nếu biết sự thật vẫn luôn ám ảnh. Ta chỉ có thể ôm chặt y hơn, và nói: "Một ngày nào đó, ngươi sẽ nhìn thấy." Ta không biết liệu lời hứa đó có trở thành sự thật không. Nhưng ta sẽ cố gắng. Ta sẽ tìm mọi cách để mang lại ánh sáng cho đôi mắt của y, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh. Ta sẽ làm mọi thứ để bảo vệ sự thuần khiết trong tâm hồn y, để y mãi mãi là ánh sáng trong cuộc đời ta. Tiểu Bạch vẫn luôn ở đó, chứng kiến tất cả. Con thỏ ngốc nghếch ấy, bằng một cách nào đó, đã trở thành biểu tượng cho sự bình yên mà chúng ta tìm thấy. Nó nhắc nhở ta về những điều đơn giản, về tình yêu thương, và về sự chấp nhận. Cuộc sống của một sát thủ và một chàng trai mù, một câu chuyện tưởng chừng không tưởng, lại đang viết nên những trang đẹp nhất trong cuộc đời ta. Ta không còn là một kẻ lang thang trong bóng tối. Ta đã có một mái nhà, một gia đình, và một tình yêu. Và đó, có lẽ, là điều quý giá nhất mà ta từng tìm thấy. Thời gian dần trôi, những mùa hoa đến rồi đi, và sơn trang vẫn chìm trong sự yên bình hiếm có. Vết thương lòng của ta, cũng như những vết sẹo trên thân thể, đã dần mờ đi theo năm tháng. Phất Minh đã thực sự trở thành ánh sáng trong cuộc đời Vô Trú. Y không chỉ giúp ta tìm lại cảm giác được sống, mà còn dạy ta cách yêu thương, cách quan tâm đến người khác, những điều mà trước đây ta chưa từng biết đến. Mỗi ngày, ta vẫn tỉ mỉ chuẩn bị nước tắm cho Phất Minh. Y không còn e ngại nữa, mà đã hoàn toàn tin tưởng vào ta. Ta nhẹ nhàng giúp y lau rửa, và mỗi lần chạm vào làn da mịn màng, trắng nõn của y, ta lại cảm thấy một sự bình yên lan tỏa trong tim. Y sẽ khẽ hát những giai điệu nhỏ, hoặc kể cho ta nghe về những giấc mơ của y – những giấc mơ đầy màu sắc, đầy âm thanh mà y khao khát được nhìn thấy trong đời thực. Ta vẫn giữ lời hứa sẽ không rời xa y. "Nếu không tử biệt, tuyệt đối không chia ly." Lời thề đó đã in sâu vào tâm trí ta, trở thành kim chỉ nam cho mọi hành động của mình. Ta không còn nhận bất cứ nhiệm vụ sát thủ nào nữa. Con dao găm sắc bén của ta giờ đây chỉ dùng để thái rau, cắt củi, hoặc đôi khi là hù dọa những con vật hoang dã dám bén mảng đến gần sơn trang. Tiểu Bạch cũng đã lớn hơn, nhưng vẫn quấn quýt bên Phất Minh. Con thỏ vẫn ngốc nghếch như ngày nào, nhưng nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong gia đình nhỏ của chúng ta. Phất Minh vẫn nói chuyện với nó, vẫn vuốt ve nó, và ta vẫn giả vờ ghen tị với nó mỗi khi y quá chăm chú vào nó. Tuy nhiên, có một điều vẫn luôn ám ảnh ta. Đó là thân phận thật sự của ta. Ta là Vô Trú, sát thủ, kẻ đã từng gây ra vô số tội lỗi, hai tay dính đầy máu tươi. Phất Minh, thuần khiết như một đóa sen trắng, làm sao có thể chấp nhận một con người như vậy? Nỗi sợ hãi về việc y sẽ ghét bỏ ta nếu biết sự thật vẫn luôn đeo bám, khiến ta không dám mở lời. Một buổi tối, khi trăng sáng vằng vặc, ta và Phất Minh ngồi ngoài sân, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Y tựa đầu vào vai ta, hít một hơi thật sâu. "Vô Trú," y khẽ gọi. "Ta đây," ta đáp. "Ngươi… có điều gì muốn nói với ta không?" Giọng y nhỏ nhẹ, nhưng đầy sự dò hỏi. Tim ta đập mạnh. Y đang cảm nhận được điều gì đó. Hay y đã biết rồi? Ta hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói ra tất cả. Nhưng rồi, y lại tiếp tục: "Ta chỉ muốn nói… ta rất hạnh phúc." Lời nói của y khiến ta khựng lại. Nỗi sợ hãi tan biến, thay vào đó là một sự ấm áp bao trùm. Y không hỏi về quá khứ của ta, y chỉ muốn nói về hạnh phúc hiện tại. Có lẽ, y đã cảm nhận được những vết tối trong ta, nhưng y đã chọn cách chấp nhận, cách yêu thương con người ta của hiện tại. Ta ôm chặt y vào lòng, hôn lên mái tóc mềm mại của y. "Ta cũng vậy, Phất Minh. Ta cũng rất hạnh phúc." Ta biết, một ngày nào đó, có thể y sẽ biết sự thật. Hoặc có thể, ta sẽ tìm được cách để nói với y. Nhưng cho đến lúc đó, ta sẽ trân trọng từng khoảnh khắc này, từng hơi thở bình yên trong sơn trang hẻo lánh này. Cuộc đời của một sát thủ, tưởng chừng như chỉ có bóng tối và cái chết, lại tìm thấy ánh sáng và sự sống trong đôi mắt bị che lấp của một chàng trai mù. Và đó, có lẽ, là định mệnh.