Thành phố Ánh Vàng chìm trong ánh hoàng hôn đỏ rực, như máu loang trên bầu trời. Trần Vũ và Mai Anh ngồi trong một góc quán ăn nhỏ, mùi bún bò thơm nức mũi. Vũ, với vết thương mới trên chân đã được băng kín, nhăn nhó khi duỗi chân. Mai Anh đẩy bát bún về phía anh: “Ăn đi, đừng để tôi phải ép.” Vũ cười nhếch: “Cô chăm tôi thế này, tôi thành trẻ con mất.” Mai Anh lườm, nhưng mắt ánh lên chút dịu dàng: “Ngốc. Lo mà khỏe, chúng ta còn phải đối mặt Hội Dạ Hắc.”
Họ xem lại mảnh giấy từ Tháp Đêm, ghi “Hầm Dưới Lòng Đất, nghi thức tái sinh.” Mai Anh lật cuốn sổ giấc mơ: “Đêm qua, tôi thấy một căn hầm sâu, tường đá khắc ký hiệu, và một giọng nói: ‘Chìa khóa cuối sẽ hoàn thành.’ Tôi là mục tiêu, Vũ.” Anh nắm tay cô: “Họ không chạm được cô đâu. Tôi hứa.” Mai Anh đỏ mặt, rút tay lại: “Tập trung đi, hiệp sĩ.” Vũ cười lớn: “Cô gọi tôi thế, tôi chịu đấy.”
Họ liên lạc với Minh, người xác nhận một hệ thống hầm cũ dưới khu công nghiệp phía tây, từng là nơi cất giấu vũ khí thời chiến. “Coi chừng,” Minh cảnh báo. “Hầm đó phức tạp như mê cung.” Vũ gật: “Cảm ơn, Minh. Nợ anh thêm chầu nữa.” Mai Anh chen vào: “Đừng hứa lung tung, anh còn nợ tôi trà sữa.” Họ rời quán, chuẩn bị cho Hầm Dưới Lòng Đất. Vũ kiểm tra súng và dao, Mai Anh mang lá bùa và cuốn sách cổ từ thư viện.
Họ đến khu công nghiệp khi đêm buông xuống. Một nắp cống ẩn sau nhà kho dẫn xuống hầm. Không khí ẩm ướt, mùi đất và rêu xộc lên. Vũ dẫn đầu, đèn pin quét qua tường đá khắc ký hiệu lạ. “Năng lượng ở đây mạnh kinh khủng,” anh thì thầm. Mai Anh siết lá bùa: “Linh hồn... chúng bị tra tấn.” Họ tiến sâu, tìm thấy một cánh cửa sắt lớn, khắc hình mặt nạ. Vũ chạm vào, năng lượng đen làm tay anh run: “Đây là trung tâm.”
Họ đẩy cửa, bước vào một căn phòng rộng, tường phủ tranh vẽ nghi thức. Ở giữa, một bàn thờ đá, xung304 quanh là nhóm người đeo mặt nạ. Tín Sứ đứng trên bục, giọng lạnh: “Các người dai thật. Nhưng nghi thức sẽ hoàn thành.” Vũ rút súng: “Mày thua rồi, Tín Sứ.” Hắn cười: “Cô gái là chìa khóa. Năng lượng của cô sẽ mở cổng.” Mai Anh vẽ ký hiệu: “Linh hồn, giúp tôi!” Các bóng ma hiện lên, nhưng Tín Sứ giơ tay, năng lượng đen đẩy chúng tan biến.
Vũ hét: “Nấp!” kéo Mai Anh ra sau cột đá. Mai Anh thì thầm: “Phải phá bàn thờ. Nó là nguồn năng lượng.” Vũ gật: “Cô làm, tôi đánh lạc hướng.” Anh lao ra, đối đầu Tín Sứ và nhóm mặt nạ. Anh nhanh nhẹn, nhưng bị một tên chém vào vai, máu chảy. Mai Anh lẻn đến bàn thờ, vẽ ký hiệu ngược. Tín Sứ nhận ra, hét: “Ngăn cô ta!” Nhưng Vũ chặn hắn, bị đánh ngã. Mai Anh hoàn thành ký hiệu, bàn thờ rung chuyển, năng lượng đen tan ra.
Tín Sứ gào lên, lao vào Mai Anh, nhưng Vũ đứng dậy, đẩy hắn ra. “Mai Anh, chạy!” anh hét. Họ kéo nhau chạy, thoát ra khỏi hầm. Cảnh sát, do Minh dẫn đầu, ập đến, bắt vài thành viên Hội Dạ Hắc, nhưng Tín Sứ trốn thoát. Vũ và Mai Anh ngồi trên bãi cỏ, thở hổn hển. Mai Anh băng vết thương cho anh: “Anh bị thương hoài, tôi mệt lắm rồi.” Vũ cười: “Thì cô chăm tôi cả đời đi.” Mai Anh đỏ mặt, đấm nhẹ: “Ngốc thật.”
Họ tìm thấy một mảnh giấy trong hầm: “Đầm Lầy Vô Danh, nghi thức cuối.” Vũ nhìn Mai Anh: “Cô sẵn sàng chứ?” Cô gật: “Có anh, tôi không sợ.” Họ đứng dậy, ánh hoàng hôn chiếu sáng, chuẩn bị cho trận chiến mới trong bóng tối Ánh Vàng.