kẻ săn tâm hồn

Chương 16: Đầm Lầy Dưới Ánh Sao


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh Vàng lặng lẽ trong đêm, ánh sao nhấp nháy như những con mắt dõi theo. Trần Vũ và Mai Anh nghỉ ngơi trong một nhà trọ nhỏ gần khu công nghiệp, không gian ấm áp nhưng đầy căng thẳng. Vũ ngồi trên ghế, kiểm tra vết thương mới trên vai, nhăn mặt khi cử động. Mai Anh lật cuốn sổ giấc mơ: “Đầm Lầy Vô Danh nằm xa thành phố, đầy sương mù. Tôi thấy một vòng tròn nghi thức, nước đen ngòm, và Tín Sứ. Hắn nói: ‘Chìa khóa cuối sẽ hoàn thành.’ Tôi là mục tiêu, Vũ.” Anh nắm tay cô: “Họ không chạm được cô. Tôi sẽ không để họ làm được.”

Họ liên lạc với Minh, người xác nhận Đầm Lầy Vô Danh là vùng đất hoang, từng là nơi chôn cất cổ, đầy lời đồn về linh hồn lang thang. “Không ai dám vào đó,” Minh cảnh báo. “Sương mù dày, dễ lạc.” Vũ nhếch môi: “Càng tốt, ít người xen vào.” Mai Anh chen vào: “Đừng tự cao, anh ngốc. Chúng ta cần cẩn thận.” Vũ cười: “Có cô lo, tôi sợ gì?” Cô đỏ mặt, lườm: “Tập trung đi, hiệp sĩ.”

Họ chuẩn bị, Vũ kiểm tra súng, dao, và một đèn pin mạnh. Mai Anh mang lá bùa, cuốn sách cổ, và một chiếc vòng bạc từ bà cô, giúp tăng khả năng liên lạc linh hồn. Trên đường đến đầm lầy, Vũ lái xe, Mai Anh kể: “Hồi nhỏ, tôi thấy linh hồn ở sông gần nhà. Chúng không hại tôi, nhưng tôi vẫn sợ.” Vũ nhìn cô: “Cô mạnh hơn những gì cô nghĩ. Tôi tự hào đấy.” Mai Anh cười nhẹ: “Anh ngọt ngào bất ngờ.” Không khí dịu lại, nhưng cả hai biết nguy hiểm phía trước.

Đầm Lầy Vô Danh hiện ra, sương mù dày đặc, cây khô trơ trọi. Vũ cảm nhận năng lượng đen bao trùm, như lưỡi dao lạnh. “Nơi này như nghĩa địa siêu nhiên,” anh thì thầm. Mai Anh gật, siết vòng bạc: “Linh hồn ở đây... bị biến dạng.” Họ lội qua nước đen, ánh đèn pin mờ mờ. Một vòng tròn nghi thức hiện ra, vẽ trên đất bùn, đầy gương nhỏ xếp thành hình ngôi sao. Tín Sứ đứng giữa, xung quanh là nhóm mặt nạ, tụng lời nguyền.

“Các người đến muộn,” Tín Sứ nói, giọng vang vọng. “Thực thể sẽ tái sinh, và cô gái là chìa khóa.” Vũ rút súng: “Mày thua rồi.” Tín Sứ cười: “Cô gái thuộc về thực thể.” Mai Anh vẽ ký hiệu: “Linh hồn, giúp tôi!” Các bóng ma hiện lên, nhưng Tín Sứ điều khiển chúng, tấn công ngược lại. Vũ bắn, nhưng năng lượng đen làm đạn lệch. “Nấp!” anh hét, kéo Mai Anh ra sau cây khô.

Mai Anh thì thầm: “Phải phá gương. Chúng là cổng.” Vũ gật: “Cô làm, tôi giữ chân chúng.” Anh lao ra, đánh Tín Sứ và nhóm mặt nạ. Anh bị chém vào chân, máu chảy, nhưng vẫn chiến đấu. Mai Anh lẻn đến gương, vẽ ký hiệu ngược, dùng vòng bạc tăng sức mạnh. Tín Sứ nhận ra, hét: “Ngăn cô ta!” Nhưng Vũ chặn hắn, bị đánh ngã. Mai Anh hoàn thành ký hiệu, gương nứt ra, năng lượng đen tan biến. Thực thể hiện ra, gào thét, rồi biến mất.

Tín Sứ gầm lên, lao vào Mai Anh, nhưng Vũ đứng dậy, đẩy hắn ra. “Mai Anh, chạy!” anh hét. Họ kéo nhau chạy qua đầm lầy, Tín Sứ đuổi theo. Minh và cảnh sát ập đến, bắt Tín Sứ. Hắn gào: “Tổ chức sẽ tiếp tục!” Vũ ôm chân, thở hổn hển: “Xong rồi.” Mai Anh băng vết thương: “Anh ngốc, sao cứ để bị thương?” Vũ cười: “Để cô lo cho tôi.” Cô đỏ mặt, đấm nhẹ: “Ngốc thật.”

Họ tìm thấy một mảnh giấy trong vòng tròn: “Hang Đá Vô Thanh, nghi thức cuối.” Vũ nhìn Mai Anh: “Cô sẵn sàng chứ?” Cô gật: “Cùng anh, tôi không sợ.” Họ đứng dậy, ánh sao chiếu sáng, sẵn sàng đối mặt thử thách mới. Hội Dạ Hắc vẫn lẩn khuất, nhưng Vũ và Mai Anh là ánh sáng trong bóng tối, quyết tâm chấm dứt nghi thức mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×