Bình minh ló dạng, ánh sáng nhạt xuyên qua màn sương mỏng bao phủ thành phố Ánh Vàng. Trần Vũ ngồi trong căn hộ lộn xộn của mình, ánh mắt dán vào tấm bản đồ cũ trải trên bàn. Vết thương trên vai vẫn nhói, nhưng anh không để tâm. Mai Anh ngồi đối diện, tóc buộc cao, tay lật cuốn sổ ghi chép giấc mơ. Đêm qua, họ đã cứu được nạn nhân thứ năm, nhưng Lãnh vẫn lẩn trốn. "Còn hai nạn nhân nữa," Mai Anh nói, giọng trầm. "Giấc mơ mới cho tôi thấy một con hẻm, đầy rác và đèn đường vỡ. Có tiếng khóc." Vũ gật, chỉ vào bản đồ: "Khu hẻm phía nam, gần bến cảng. Nơi đó lộn xộn, dễ ẩn náu."
Họ chuẩn bị, Vũ kiểm tra con dao găm, Mai Anh mang theo một lá bùa nhỏ do bà cô truyền lại. "Bùa này giúp tôi tập trung khi liên lạc linh hồn," cô giải thích. Vũ nhếch môi: "Cô đúng là phù thủy hiện đại. Có làm tôi yêu không?" Mai Anh lườm: "Anh mơ đi. Lo mà sống sót đã." Họ cười, nhưng không khí căng thẳng. Lãnh không chỉ là con người; năng lượng quanh hắn mạnh hơn, như thể thực thể đang nhập vào.
Họ đến khu hẻm phía nam khi mặt trời khuất dần. Những con hẻm chật hẹp, mùi cá biển và rác lẫn lộn. Vũ dẫn đầu, đèn pin quét qua những góc tối. Anh cảm nhận trường năng lượng: lộn xộn, như hàng chục luồng khí đan xen, nhưng một luồng đen tối nổi bật. "Hắn ở gần," anh thì thầm. Mai Anh gật, tay siết lá bùa. Họ dừng trước một căn nhà lụp xụp, cửa sắt gỉ sét. Tiếng khóc yếu ớt vang lên từ bên trong, đúng như giấc mơ.
Vũ đẩy cửa, bước vào. Bên trong, một căn phòng nhỏ, ánh sáng từ ngọn nến duy nhất lập lòe. Một cô gái trẻ bị trói trên ghế, mắt hoảng loạn. "Nạn nhân thứ sáu," Mai Anh thì thầm. Nhưng chưa kịp hành động, một nhóm người đeo mặt nạ xuất hiện, chặn lối ra. Vũ rút dao: "Mai Anh, cứu cô ấy. Tôi lo bọn này." Mai Anh chạy đến cô gái, cắt dây. Vũ đối đầu ba tên, động tác nhanh nhưng khó khăn vì vết thương. "Cô xong chưa?" anh hét. Mai Anh kéo cô gái đứng dậy: "Xong! Chạy thôi!"
Họ lao ra hẻm, nhưng nhóm mặt nạ đuổi theo. Vũ dẫn cả ba vào một con hẻm khác, chật hơn. "Nấp đây," anh nói, đẩy Mai Anh và cô gái sau thùng rác. Anh đứng chắn, đánh trả một tên lao tới. Mai Anh thì thầm với lá bùa, gọi linh hồn. Một luồng gió lạnh thổi qua, làm bọn mặt nạ hoảng loạn. "Giờ!" Vũ hét. Họ chạy, thoát ra đường lớn, giao cô gái cho một xe tuần tra gần đó.
Họ ngồi thở hổn hển trong một quán nước ven đường. Cô gái được cứu, tên Linh, kể rằng một người đeo mặt nạ tiếp cận cô ở bến cảng, rồi cô ngất đi. "Hắn nói gì đó về nghi thức cuối," Linh run rẩy. Vũ và Mai Anh nhìn nhau. "Chỉ còn một nạn nhân," Mai Anh nói. Vũ gật: "Lãnh đang gấp rút. Hắn biết chúng ta gần." Họ kiểm tra manh mối từ căn nhà: một mảnh giấy ghi "Đồi Gió, nửa đêm."
Trên đường đến Đồi Gió, một khu đất hoang ngoại ô, Vũ lái xe, Mai Anh ngồi cạnh, mệt mỏi. "Cô ổn không?" anh hỏi. Mai Anh gật: "Chỉ hơi choáng. Linh hồn ngày càng mạnh, nhưng cũng hung dữ hơn." Vũ đưa cô chai nước: "Uống đi. Cô là át chủ bài của tôi." Mai Anh cười nhẹ: "Anh ngọt ngào bất ngờ đấy." Vũ nháy mắt: "Chỉ với cô thôi." Họ cười, nhưng biết nguy hiểm phía trước.
Đồi Gió hiện ra, cỏ khô xào xạc dưới ánh trăng. Vũ cảm nhận năng lượng đen tối bao trùm. "Nơi này như trung tâm nghi thức," anh nói. Mai Anh gật, nhắm mắt: "Tôi thấy... một vòng tròn lớn, Lãnh ở giữa, và một bóng đen khổng lồ." Họ tiến lên, tìm thấy vòng tròn nghi thức khổng lồ, vẽ bằng bột trắng và máu. Lãnh đứng đó, đeo mặt nạ, xung quanh là bốn người bị trói, mắt hoảng loạn.
"Chào mừng," Lãnh nói, giọng lạnh. "Các người đến đúng lúc cho nghi thức cuối." Vũ rút dao: "Thả họ ra, hoặc mày xong đời." Lãnh cười: "Thực thể đã chọn tôi. Các người không thắng được." Hắn giơ tay, năng lượng đen đẩy Vũ ngã. Mai Anh hét, vẽ ký hiệu: "Linh hồn, ngăn hắn!" Các bóng ma hiện lên, nhưng Lãnh mạnh hơn, đẩy lui chúng. Vũ đứng dậy, lao vào Lãnh, hai người vật lộn.
Mai Anh chạy đến giải cứu nạn nhân, nhưng một tên mặt nạ chặn cô. Cô dùng lá bùa, thì thầm, làm hắn hoảng loạn. Vũ đánh ngã Lãnh, nhưng hắn cười: "Muộn rồi. Thực thể đã thức." Một bóng đen khổng lồ hiện ra, mắt đỏ rực. Vũ kéo Mai Anh chạy, dẫn nạn nhân thoát khỏi vòng tròn. "Chúng ta không đủ sức!" anh hét. Họ trốn sau một tảng đá, nghe tiếng gầm của thực thể.
Mai Anh nắm tay Vũ, thở gấp: "Chúng ta phải phá vòng tròn." Vũ gật: "Cô làm được không?" Cô gật, mắt kiên định. Họ lẻn lại, Mai Anh vẽ ký hiệu ngược, thì thầm lời nguyền cổ từ cuốn sách. Vòng tròn rung chuyển, thực thể gào thét. Lãnh lao tới, nhưng Vũ chặn, bị đánh ngã. Mai Anh hoàn thành ký hiệu, vòng tròn nứt vỡ, thực thể tan biến. Lãnh gào lên, bỏ chạy.
Họ đưa nạn nhân về, kiệt sức. Ngồi trên đồi, Mai Anh tựa vào Vũ: "Chúng ta làm được." Vũ cười: "Nhờ cô đấy, ngoại cảm." Cô lườm: "Gọi thế nữa tôi đánh anh." Họ cười, ánh trăng chiếu sáng. Nhưng Lãnh vẫn ngoài kia, và nghi thức chưa thực sự kết thúc.