Sau buổi chụp đầu tiên, Kiến Phong chuyển sang một chiến lược mới: thao túng sự thân mật bằng cách tạo ra các tình huống gợi mở trong cuộc sống hàng ngày, không chỉ trong studio. Anh ta muốn Hạ Lan không thể phân biệt được đâu là nghệ thuật, đâu là đời sống, đâu là dục vọng và đâu là sự thật.
Kiến Phong bắt đầu xuất hiện trong trang phục ít trang trọng hơn, thường là áo choàng tắm lụa mỏng sau khi bơi hoặc áo sơ mi trắng mở cúc. Sự gợi cảm của anh ta là một phần của chiến lược. Anh ta luôn duy trì một khoảng cách vật lý an toàn, nhưng lại liên tục xâm nhập vào không gian tâm lý của Hạ Lan.
Anh ta bắt đầu yêu cầu Hạ Lan chụp ảnh anh ta, nhưng không phải ảnh chân dung công sở. Anh ta muốn cô chụp những bức ảnh phơi bày dục vọng kiểm soát của anh ta: anh ta ngồi trên ghế, tay giữ một bức tượng Hy Lạp cổ điển bị gãy đầu, hoặc anh ta đứng nhìn ra biển với ánh mắt đầy sự ám ảnh. Yêu cầu này buộc Hạ Lan phải dùng ống kính của mình để khám phá con quỷ bên trong anh ta.
"Cô đang khám phá dục vọng của tôi, Hạ Lan," Kiến Phong nói trong khi cô đang điều chỉnh tiêu cự. "Hãy dùng ống kính của cô để lột trần tôi. Hãy cho tôi thấy sự thật mà cô nhìn thấy. Đó là cách duy nhất cô có thể giữ lại ý chí của mình."
Cảnh H+ (Dục Vọng Trong Lời Thú Nhận):
Trong một buổi tối, Kiến Phong mời Hạ Lan dùng bữa tối riêng tư trên sân thượng, nơi ánh sáng thành phố lung linh như một sân khấu. Kiến Phong đặt ra một quy tắc mới: trò chơi thú nhận. Mỗi người phải thú nhận một dục vọng sâu kín, và người kia phải phân tích nó.
Hạ Lan, sau khi bị áp lực cả ngày, quyết định đối đầu với anh ta.
"Tôi thú nhận, Kiến Phong," Hạ Lan nói, giọng cô ấy kiên quyết. "Tôi khao khát được sáng tạo trong sự tự do hoàn toàn. Tôi khao khát quyền lực để bảo vệ nghệ thuật của tôi khỏi những kẻ như anh, những kẻ thao túng mọi thứ thành một sản phẩm. Dục vọng lớn nhất của tôi là đánh bại sự kiểm soát của anh."
Kiến Phong không hề nao núng. Anh ta mỉm cười.
"Một lời thú nhận mạnh mẽ," Kiến Phong đáp. "Và đây là phân tích của tôi: Dục vọng của cô không phải là đánh bại tôi, Hạ Lan. Đó là thuyết phục tôi rằng sự thuần khiết của cô là có thật. Cô khao khát tôi chấp nhận nó, không phải phá hủy nó. Và điều đó, thật không may, lại khiến cô dễ bị thao túng hơn."
Sau đó, đến lượt Kiến Phong. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Hạ Lan, ánh mắt anh ta đầy sự ám ảnh.
"Tôi thú nhận, Hạ Lan," Kiến Phong nói, giọng anh ta trầm thấp, đầy sự uy quyền. "Dục vọng tình dục của tôi không nằm ở thể xác cô, mà nằm ở ý chí của cô. Tôi khao khát chụp ảnh cô trong trạng thái cực khoái, không phải để có một bức ảnh đẹp, mà để ghi lại khoảnh khắc ý chí của cô tan vỡ và dục vọng chiếm lấy. Tôi muốn sở hữu sự thật của cô."
Lời thú nhận này là một cú sốc điện đối với Hạ Lan. Dục vọng ám ảnh của anh ta không phải là tình dục đơn thuần; nó là sự chiếm hữu tâm lý. Hạ Lan cảm thấy một sự kích thích đáng sợ: cô muốn chống lại anh ta, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy bị lôi cuốn bởi sự chân thật tàn nhẫn trong lời thú nhận đó.