Hạ Lan chuyển đến khu biệt thự riêng của Kiến Phong trong một khu nghỉ dưỡng biệt lập, nơi được Kiến Phong gọi là "Phòng Thí Nghiệm Mùa Hè". Nơi này được thiết kế để trở thành một studio nghệ thuật và cũng là một cái bẫy hoàn hảo cho dục vọng. Mọi thứ đều xa hoa, tinh tế, và đầy gợi mở.
Studio của Kiến Phong không giống bất kỳ nơi nào Hạ Lan từng làm việc. Nó được trang bị hệ thống ánh sáng có thể mô phỏng mọi khoảnh khắc của ngày và đêm, biến không gian thành một sân khấu không ngừng cho dục vọng và cảm xúc.
Kiến Phong tuyên bố buổi chụp đầu tiên là để "phá vỡ sự phòng thủ" của Hạ Lan. Chủ đề: "Sự Trần Trụi Của Sự Giả Tạo".
Kiến Phong không yêu cầu Hạ Lan cởi quần áo ngay lập tức. Thay vào đó, anh ta yêu cầu cô mặc những trang phục đắt tiền nhất, lụa mỏng và ren xuyên thấu, nhưng lại đặt cô vào những bối cảnh bình thường và trần tục, như ngồi đọc sách trong thư viện hay rửa bát trong bếp. Mục đích là để phơi bày sự trần trụi cảm xúc mà những bộ quần áo đó không thể che giấu.
Cảnh H+ (Dục Vọng Trong Ánh Sáng):
Trong buổi chụp, Kiến Phong không ngừng thao túng ánh sáng và không gian. Anh ta không hề chạm vào Hạ Lan, nhưng lời nói và ánh mắt của anh ta là những cú chạm vô hình mãnh liệt.
"Cô đang cố gắng che giấu điều gì, Hạ Lan?" Kiến Phong hỏi, giọng anh ta trầm thấp, vang vọng khắp studio. Anh ta đang điều chỉnh một chùm ánh sáng hẹp chiếu thẳng vào xương quai xanh của cô. "Đó không phải là sự thuần khiết. Đó là sự sợ hãi."
Hạ Lan, mặc một chiếc váy lụa trắng mỏng manh, cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Dục vọng mà anh ta gieo vào tâm trí cô là sự bất an về chính sự kháng cự của mình.
"Tôi không sợ hãi dục vọng," Hạ Lan đáp trả. "Tôi sợ hãi sự giả tạo mà anh gọi là nghệ thuật."
"Ồ, nhưng dục vọng của cô là thật, Hạ Lan. Tôi thấy nó trong cách cô căng thẳng khi tôi điều chỉnh ống kính. Tôi thấy nó trong cách cô cố gắng giữ cho ánh mắt mình tĩnh lặng. Cô đang khao khát điều gì đó, và tôi sẽ chụp lại khoảnh khắc đó."
Kiến Phong đột ngột thay đổi ánh sáng sang màu đỏ thẫm, mô phỏng một buổi hoàng hôn. Anh ta bước lại gần cô, không chạm vào, nhưng khoảng cách giữa họ giảm xuống đến mức Hạ Lan có thể ngửi thấy mùi hương Gỗ Đàn Hương và Da Thuộc trên người anh ta. Dục vọng cám dỗ của anh ta là một cơn sóng thần.
Anh ta nâng ống kính lên, nhắm vào khuôn mặt cô, ghi lại từng chi tiết nhỏ của sự đấu tranh.
"Hãy nghĩ về lý do cô ký hợp đồng, Hạ Lan," Kiến Phong thì thầm. "Hãy nghĩ về dục vọng lớn hơn cả sự khinh miệt của cô. Hãy để dục vọng đó làm tan chảy sự kháng cự của cô. Đó là nghệ thuật thật sự."
Dục vọng tình dục mãnh liệt bắt đầu trỗi dậy trong Hạ Lan. Cô cảm thấy khao khát muốn phá vỡ sự kiềm chế, muốn anh ta ngừng chụp ảnh và bắt đầu chạm vào cô. Đó chính là phản ứng cảm xúc mà Kiến Phong đang tìm kiếm.
Hạ Lan đã hoàn thành buổi chụp đầu tiên, nhưng cô biết mình đã thua một trận chiến cảm xúc. Kiến Phong đã chứng minh rằng dục vọng có thể bị thao túng bằng ánh sáng và lời nói, và cô đã để lộ ra sự thuần khiết đang dần bị cám dỗ.