Lạc Thư Nghi ngồi lặng lẽ bên cửa sổ quán cà phê, tay khẽ cầm chiếc cốc sứ màu trắng, hương cà phê lan tỏa xung quanh nhưng dường như chẳng thể xoa dịu những nỗi nhớ đang chất đầy trong lòng cô. Ngoài trời, ánh nắng sớm chiếu qua tán lá, nhuộm vàng mặt đường, nhưng trong tim cô lại là một màu xám lặng lẽ, buồn bã.
Cô thở dài, đưa tay vuốt nhẹ tấm ảnh cũ – tấm ảnh hai người chụp vào một mùa thu cách đây bốn năm, khi cô còn là một sinh viên năm thứ hai và Diệp Dạ – tình đầu của cô – vẫn là người mà cô cho rằng sẽ gắn bó cả đời. Nụ cười của anh trong bức ảnh vẫn khiến tim cô nhói lên, như một vết thương chưa lành, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi. Diệp Dạ không còn là người trong mơ của cô nữa, ít nhất là trên thực tế. Anh đã rời xa cô, để lại những ký ức ngọt ngào nhưng đượm nỗi buồn, để lại cô một mình đối mặt với nỗi cô đơn mà cô không cách nào tránh khỏi.
Cốc cà phê đã nguội dần, nhưng cô vẫn chưa uống. Cô nhắm mắt, cố gắng dẹp những ký ức tràn về, nhưng chúng cứ ào ạt kéo đến, như thể có một cơn sóng mạnh, nghiền nát trái tim cô. “Tại sao anh lại rời đi mà không nói một lời?” – cô thầm hỏi trong lòng, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng.
Đúng lúc đó, cánh cửa quán mở ra, tiếng chuông vang lên nhẹ nhàng. Lạc Thư Nghi ngẩng đầu, mắt cô vô tình chạm phải một hình bóng quen thuộc đứng ngay trước cửa. Trái tim cô như ngừng một nhịp. Không thể nhầm được, đó chính là anh – Diệp Dạ. Ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn sắc bén như trước kia, nụ cười thoáng qua nhưng không đủ để xua tan khoảng cách bốn năm trời.
Cô ngồi im, tay run nhẹ. Bốn năm, bao nhiêu lần cô tưởng mình đã quên, bao nhiêu lần cô nhủ bản thân phải bước tiếp, nhưng giờ anh đứng ngay trước mặt, tất cả mọi quyết tâm như sụp đổ.
Diệp Dạ bước vào, ánh mắt anh lướt qua cô nhưng dừng lại trong chốc lát. Anh dường như nhận ra cô ngay lập tức. Không gian xung quanh như ngừng lại, tiếng nhạc nền trong quán trở nên xa vời. Hai người nhìn nhau, cùng một khoảnh khắc dài ngắn, cả hai đều không nói gì.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng cất lời, giọng trầm và hơi lạnh:
“Lạc Thư Nghi…”
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Diệp Dạ… lâu rồi không gặp.”
Anh gật đầu, nụ cười thoáng qua trên môi, nhưng không đủ để làm dịu đi những ký ức đau đớn. Cô nhận ra, mặc dù anh vẫn đẹp trai như trước, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng trong tim cô, anh không còn là người cô từng mơ về nữa.
“Ngồi đây một lát nhé?” – anh gợi ý, giọng điệu bình tĩnh nhưng ẩn chứa một chút lo lắng.
Cô lưỡng lự, rồi cuối cùng cũng gật đầu, đặt tấm ảnh xuống bàn, cố gắng ngăn nước mắt không trào ra.
Anh kéo ghế ngồi đối diện, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, như thể muốn đọc hết tâm tư trong lòng cô. “Cô vẫn ổn chứ?” – anh hỏi, giọng anh trầm thấp, không còn cao ngạo như bốn năm trước.
Cô cười nhạt, che đi nỗi đau:
“Ừ… ổn. Công việc bận rộn, nên cũng quên đi nhiều thứ.”
Diệp Dạ im lặng một lúc, anh không ép buộc cô trả lời thêm. Khoảng lặng giữa hai người đầy nặng nề, nhưng cũng mang một thứ gì đó thân thuộc đến lạ thường, khiến Lạc Thư Nghi cảm thấy tim mình vừa nhói lên vừa dịu đi một cách khó hiểu.
Cô nhớ lại những ngày hai người học cùng lớp, cùng nhau đi qua những buổi chiều lộng gió, cùng nhau chia sẻ những bí mật tuổi trẻ, những ước mơ hồn nhiên. Và bây giờ, tất cả như một vết sẹo, nhói đau nhưng không thể xóa nhòa.
“Anh… tại sao anh lại quay lại?” – cô buột miệng hỏi, giọng run run, không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào.
Diệp Dạ nhìn thẳng vào mắt cô, một thoáng bối rối lướt qua:
“Có những chuyện… anh chưa kịp nói. Bốn năm trước, anh đã sai…”
Lời nói dở dang, ánh mắt anh trùng xuống, khiến trái tim cô vừa nhói lại vừa muốn tìm câu trả lời. Nhưng cô vẫn giữ im lặng, không dám chen lời.
Bên ngoài quán, dòng người hối hả trôi qua, nhưng trong quán cà phê nhỏ, thời gian như dừng lại. Lạc Thư Nghi cảm nhận được nhịp tim mình loạn nhịp, ký ức bốn năm trước như những mảnh vụn rơi vỡ, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.
Cô không biết, liệu Diệp Dạ trở lại lần này là vì hối hận, vì tình cảm hay vì một lý do nào khác. Cô không biết trái tim mình có còn chỗ cho anh hay không. Nhưng một điều chắc chắn: anh đã khơi dậy tất cả những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ quên, và làm cô đứng giữa bờ vực của quá khứ và hiện tại.
Cả hai ngồi im lặng, chỉ nghe tiếng thì thầm của quán cà phê và tiếng gió ngoài cửa sổ. Lạc Thư Nghi cảm thấy mình vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ, vừa muốn chạy trốn vừa muốn ở lại. Trái tim cô, đúng như tiêu đề ngày hôm nay, đã vỡ vụn. Nhưng trong từng mảnh vỡ ấy, vẫn có một ánh sáng le lói, như một dấu hiệu rằng, mọi chuyện chưa kết thúc, và cuộc đời vẫn còn cơ hội để viết lại…
Bên cạnh nỗi buồn, một cảm giác lạ lùng len lỏi vào lòng cô: Liệu có một người mới, một trái tim khác có thể chữa lành những mảnh vụn này không?
Và ở một góc khác của thành phố, một người lặng lẽ quan sát cô từ xa, ánh mắt ấm áp và dịu dàng, nhưng chưa dám tiến gần. Người đó sẽ bước vào cuộc đời cô, dần dần thay thế nỗi đau tình đầu bằng những hạnh phúc ngọt ngào…
Cái nhấp nháy của điện thoại trên bàn khiến cô giật mình, Diệp Dạ đưa tay chạm nhẹ, lấy lại sự chú ý của cô:
“Chúng ta… có thể nói chuyện một chút không?”
Lạc Thư Nghi gật đầu, lòng vừa sợ hãi vừa tò mò, và chính khoảnh khắc này, một hành trình mới bắt đầu – hành trình chữa lành trái tim vỡ vụn và mở ra cơ hội cho một tình yêu khác, có thể sẽ bền lâu và sâu đậm hơn tất cả những gì cô từng trải qua.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn chiếu vào, dịu dàng như lời nhắc nhở: dù trái tim có vỡ vụn, vẫn có thể hàn gắn.