kẻ thay thế tình đầu

Chương 2: Lời hứa năm ấy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lạc Thư Nghi ngồi trong quán cà phê, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhưng tâm trí cô đã lạc về bốn năm trước – thời điểm mà mỗi ký ức về Diệp Dạ đều sống động, như thể mới chỉ xảy ra hôm qua. Gió thu mơn man qua mái tóc, mang theo hương hoa sữa thoảng nhẹ, khiến cô nhớ lại những buổi chiều rộn rã cười nói cùng anh, những lời hứa hẹn đầy mộng mơ mà cả hai từng trao nhau.

Thời đó, cô còn là một sinh viên năm hai, mắt còn trong trẻo, chưa từng trải qua nhiều biến động của cuộc sống. Còn anh, Diệp Dạ, là hình mẫu hoàn hảo trong mắt mọi người: lạnh lùng, thông minh, nhưng lại có một trái tim sâu sắc mà chỉ những người thật sự quan tâm mới nhận ra. Cô nhớ, những lần cô cười, anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt như muốn ghi nhớ mọi chi tiết về cô – từ nụ cười, ánh mắt, đến từng cái nhíu mày nhỏ nhặt.

Một chiều thu, hai người cùng đi dạo trên con đường lát đá trong khuôn viên trường. Lá vàng rơi rụng đầy, gió se lạnh và những âm thanh của cuộc sống sinh viên hòa quyện lại tạo thành một bản nhạc dịu dàng, làm nền cho khoảnh khắc mà cô sẽ không bao giờ quên.

“Thư Nghi, anh có một lời hứa muốn nói với em,” Diệp Dạ nói, giọng trầm nhưng ấm áp.

Cô quay sang nhìn anh, trái tim bỗng dưng nhói lên vì sự nghiêm túc trong ánh mắt anh. “Lời hứa gì vậy?” – cô hỏi, mắt sáng lên, vừa tò mò vừa háo hức.

Anh dừng bước, nghiêng người xuống, giọng nghiêm túc:

“Anh hứa, dù mai sau có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn bảo vệ em. Không để em phải khóc, không để em phải buồn. Dù đường đời có gập ghềnh, anh vẫn sẽ bên cạnh em.”

Cô không kìm được mà cười, nắm lấy tay anh, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. “Anh… thật sao? Anh sẽ không thay đổi chứ?”

Diệp Dạ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh quyết tâm:

“Không bao giờ, Thư Nghi. Đây là lời hứa của anh, từ bây giờ và mãi mãi.”

Thời gian trôi đi như chậm lại. Lạc Thư Nghi nhớ rõ từng chi tiết: ánh mắt anh nghiêng nghiêng nhìn cô, nụ cười thoáng qua trên môi, cách anh nắm tay cô thật chặt như muốn truyền hết sự chắc chắn vào lòng cô. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được rằng tình cảm có thể là một sức mạnh, đủ để khiến con người ta tin vào sự vĩnh hằng.

Nhưng cuộc sống không bao giờ bằng phẳng. Những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ ấy cũng lắm biến cố. Gia đình anh gặp phải khó khăn, Diệp Dạ phải rời xa cô để giải quyết những vấn đề riêng tư, còn cô cũng phải đối mặt với những áp lực học tập và gia đình. Hai người chưa kịp trọn vẹn bên nhau, thì khoảng cách bắt đầu xuất hiện.

Một buổi chiều, khi hai người cùng ngồi dưới bóng cây bạch quả trong sân trường, Diệp Dạ nắm tay cô, giọng trầm xuống:

“Thư Nghi, anh sợ rằng khoảng cách sắp tới sẽ khiến anh không thể bên em thường xuyên. Anh không muốn làm em chờ đợi, không muốn em buồn… Nhưng anh cần thời gian để sắp xếp mọi thứ. Em… có thể chờ anh không?”

Cô nhìn vào mắt anh, trái tim dường như bị bóp chặt, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu. “Anh cứ đi, em sẽ chờ. Em tin anh.”

Đó là lời hứa mà cô đã giữ suốt bốn năm qua. Cô tin rằng tình yêu không chỉ là những lời nói ngọt ngào mà còn là sự kiên nhẫn, sự chờ đợi và niềm tin vào người mà mình yêu thương. Mỗi đêm, cô nhắm mắt lại đều tưởng tượng ra anh đang ở đâu, làm gì, và hy vọng rằng một ngày nào đó, anh sẽ trở về bên cô.

Nhưng đời không như mơ. Những lá thư anh gửi ngày trước dần thưa dần, những cuộc gọi cũng thưa thớt hơn. Và rồi một ngày, cô nhận ra rằng, anh đã biến mất khỏi thế giới của cô, không một lời từ biệt, để lại cô trong nỗi nhớ nhung và hụt hẫng.

Cô nhớ cái cảm giác lần đầu tiên biết mình thất vọng: vừa giận vừa thương, vừa muốn tìm anh lại vừa muốn bỏ chạy. Cô đã khóc nhiều đêm, tự nhủ rằng sẽ không bao giờ để người khác làm mình tổn thương thêm lần nữa. Nhưng ký ức về lời hứa năm ấy vẫn ám ảnh, vẫn là một vết thương vừa ngọt vừa đau trong trái tim cô.

Giờ đây, bốn năm sau, khi Diệp Dạ bất ngờ xuất hiện trong quán cà phê, mọi ký ức cũ ùa về. Cô nhớ đến từng cái nắm tay, từng lời hứa, từng nụ cười và ánh mắt đầy ấm áp của anh. Trái tim cô vừa đau nhói vừa rung động, vừa sợ hãi vừa tò mò.

Cô thầm tự hỏi: “Liệu anh quay lại vì lời hứa năm ấy, hay chỉ là ngẫu nhiên?”

Diệp Dạ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, và một lần nữa nói:

“Anh đã sai, Thư Nghi. Bốn năm trước, anh đã bỏ lỡ những khoảnh khắc quan trọng với em. Anh muốn sửa chữa, muốn nói với em rằng… anh vẫn luôn nhớ em, và vẫn muốn bên em.”

Lạc Thư Nghi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, cảm giác vừa hạnh phúc vừa sợ hãi trộn lẫn trong tim. Cô nhận ra rằng, những lời hứa năm ấy không chỉ là ký ức, mà còn là sợi dây vô hình níu giữ trái tim hai người, dù bốn năm có trôi qua, dù có bao nhiêu khoảng cách.

Cô nhớ đến những ngày mưa thu, khi hai người cùng trú dưới mái hiên nhỏ, anh cười và bảo rằng: “Dù trời mưa, anh cũng sẽ không để em ướt một mình.” Và bây giờ, hình ảnh đó lại sống động trong tâm trí cô, khiến cô bật cười nhẹ nhàng, giọt nước mắt lăn dài trên má.

Diệp Dạ nhìn cô, không cười nữa, mà chỉ nắm lấy tay cô một cách chắc chắn:

“Thư Nghi, anh biết em đã từng tổn thương. Anh không mong em tha thứ ngay lập tức, nhưng hãy cho anh cơ hội để chứng minh, rằng lời hứa năm ấy… chưa từng phai.”

Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Trái tim vỡ vụn của cô bỗng chốc được chạm đến bởi sự chân thành. Cô nhận ra rằng, dù đã trải qua bốn năm, tình cảm với Diệp Dạ vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đồng thời, cô cũng hiểu rằng mình phải cân nhắc, phải nhìn thẳng vào hiện tại, để không lặp lại nỗi đau cũ.

Ánh nắng thu chiếu qua cửa sổ, rọi lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét quen thuộc. Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng cảm thấy vừa gần gũi vừa xa cách, vừa thân thuộc vừa lạ lẫm. Cô nhớ lời hứa năm ấy, nhưng giờ đây, lời hứa ấy không còn đơn giản chỉ là những lời nói ngọt ngào. Nó là một thử thách, là cơ hội, là một câu hỏi: liệu cô có đủ dũng khí để tin và yêu một lần nữa?

Hai người ngồi bên nhau, không ai nói thêm lời nào. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh của quán cà phê và tiếng gió thoảng ngoài cửa sổ. Mỗi phút giây trôi qua đều đậm đặc những cảm xúc hỗn độn: ký ức, nuối tiếc, hy vọng và cả nỗi sợ hãi.

Lạc Thư Nghi chợt nhớ lại một chi tiết nhỏ mà cô luôn khắc sâu trong tim: ngày đầu tiên Diệp Dạ nói lời hứa ấy, anh đã cầm tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, và nói rằng: “Dù mai này có ra sao, em hãy luôn nhớ rằng, anh chưa từng rời bỏ em trong trái tim anh.”

Bây giờ, bốn năm sau, lời hứa ấy như một nhịp cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa nỗi đau và cơ hội, giữa tình yêu đầu đời và khả năng mở lòng cho một tương lai mới. Cô thở dài, trái tim vừa nhói vừa ấm, nhận ra rằng hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, cô còn có cơ hội để chữa lành những mảnh vỡ cũ.

Chiều thu dần tắt, ánh hoàng hôn rọi qua khung cửa sổ, nhuộm vàng khuôn mặt hai người. Lạc Thư Nghi nhìn Diệp Dạ, trong lòng vừa hồi hộp vừa bình yên, nhận ra rằng dù bốn năm qua, dù có bao nhiêu biến cố, lời hứa năm ấy vẫn còn nguyên giá trị. Nó không chỉ là ký ức, mà còn là một lời nhắc nhở: tình yêu, nếu chân thành, sẽ luôn tìm cách trở lại, sẽ luôn có cơ hội để hàn gắn.

Và trong khoảnh khắc ấy, Lạc Thư Nghi tự nhủ: cô sẽ cho chính mình cơ hội để tin, để yêu, và để đối diện với những gì mà trái tim mình thực sự khao khát. Lời hứa năm ấy, dẫu trải qua bão giông, vẫn là ánh sáng dẫn lối cô bước tiếp, trên con đường vừa quen vừa lạ, giữa quá khứ và hiện tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×