kẻ thay thế tình đầu

Chương 9: Tiểu xảo và thử thách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, Lạc Thư Nghi bước vào công ty với tâm trạng vừa lo lắng vừa căng thẳng. Sau chuỗi ngày rối ren cảm xúc, cô biết rằng mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa. Diệp Dạ xuất hiện như một cơn sóng dữ, kéo cô về quá khứ; Hạ Tư Dịch dịu dàng, kiên nhẫn, như ánh sáng hiện tại vừa ấm áp vừa ổn định. Trái tim cô như một chiếc la bàn bị xáo trộn, và hôm nay, thử thách đầu tiên đã chờ sẵn.

Vừa đến công ty, cô nhìn thấy Hạ Tư Dịch đang đứng trò chuyện với đối tác. Anh nhìn thấy cô, mỉm cười nhẹ, giọng dịu dàng:

“Chào buổi sáng, Thư Nghi. Hôm nay trông em có vẻ… bận tâm.”

Cô cười gượng, trong lòng vừa ấm áp vừa lo lắng: “À… cũng bình thường thôi.”

Nhưng khi vừa ngồi xuống bàn, điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Diệp Dạ:

“Hôm nay, anh có một chút thời gian. Muốn gặp em và… nói chuyện.”

Trái tim cô như thắt lại. Cô nhìn ra Hạ Tư Dịch, người vẫn đang tập trung vào công việc, ánh mắt dịu dàng và trầm tư. Cảm giác vừa lo sợ vừa tò mò bùng lên, khiến cô khó thở.

Buổi sáng trôi qua, Hạ Tư Dịch luôn tinh tế theo sát cô, chú ý từng cử chỉ, từng biểu hiện. Anh nhắc nhở cô về cuộc họp quan trọng, chuẩn bị tài liệu, và thậm chí mang cho cô một cốc cà phê nóng đúng sở thích mà cô chẳng hề nhắc đến. Mỗi cử chỉ của anh vừa dịu dàng vừa tinh tế, khiến trái tim cô rối ren hơn bao giờ hết.

Đến giờ nghỉ trưa, Lạc Thư Nghi nhận được cuộc gọi từ Diệp Dạ. Giọng anh trầm và nặng trĩu:

“Em… có thể ra ngoài một lát không? Anh muốn nói chuyện.”

Cô lưỡng lự, nhìn Hạ Tư Dịch đang sắp xếp hồ sơ. Cô tự nhủ: “Nếu đi, trái tim sẽ rung động thêm. Nếu không đi, sẽ có cảm giác bỏ lỡ…”

Trong khi cô còn phân vân, Hạ Tư Dịch đến gần, ánh mắt dịu dàng:

“Em có vẻ lo lắng. Nếu cần, em có thể chia sẻ với tôi. Không gì phải che giấu cả.”

Cô bối rối, nhìn anh, lòng vừa ấm áp vừa tội lỗi.

“À… chỉ là… một chút việc riêng thôi,” – cô đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.

Hạ Tư Dịch mỉm cười, giọng trầm:

“Được. Nhưng nếu em cần, tôi sẽ luôn ở đây, dù là việc lớn hay nhỏ.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim cô rung lên mạnh mẽ. Sự dịu dàng của anh khiến cô muốn trốn vào vòng tay an toàn, nhưng Diệp Dạ vẫn tồn tại trong tâm trí, nhắc nhở cô về quá khứ và ký ức khó quên.

Chiều đến, Diệp Dạ xuất hiện trước cổng công ty, trông lịch lãm nhưng ánh mắt sâu thẳm, đầy quyết tâm. Anh đi thẳng đến cô, giọng trầm:

“Thư Nghi, hôm nay chúng ta phải nói chuyện. Anh không thể chờ thêm nữa.”

Cô hít sâu, cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi tràn ngập. “Anh… anh muốn nói gì?”

Diệp Dạ nhìn cô, đôi mắt đầy quyết liệt:

“Anh biết Hạ Tư Dịch đã ở bên em. Nhưng anh… không thể đứng nhìn. Anh sẽ chiến đấu, bằng mọi cách.”

Cô lùi lại, lòng tràn đầy hỗn loạn. Diệp Dạ đã chuẩn bị sẵn “tiểu xảo” – từng lời từng cử chỉ đều tinh tế để khiến cô rung động và nhớ về quá khứ. Cô biết rằng hôm nay sẽ là thử thách lớn: trái tim cô sẽ bị kéo giật giữa hai người đàn ông – người cũ và người mới.

Hạ Tư Dịch xuất hiện ngay sau đó, nhìn thấy Diệp Dạ đứng gần cô, ánh mắt anh trầm nhưng không giận dữ, chỉ dịu dàng:

“Anh…?”

Diệp Dạ nhếch môi cười khẽ: “Chúng ta đều có lý do riêng. Nhưng hôm nay, tôi sẽ không bỏ lỡ.”

Lạc Thư Nghi đứng giữa hai người, trái tim đập nhanh, cảm giác rối ren hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng, cả Diệp Dạ lẫn Hạ Tư Dịch đều đang thử thách cô – cách họ nhìn cô, cách họ nói chuyện, thậm chí từng cử chỉ nhỏ – đều mang tính chiến lược tinh tế, khiến cô vừa rung động vừa hoang mang.

Trong cuộc trò chuyện căng thẳng, Diệp Dạ liên tục nhắc lại những kỷ niệm cũ: những buổi chiều cùng nhau dạo phố, những lời hứa năm xưa, những khoảnh khắc ngọt ngào mà cô không thể quên. Cô vừa muốn lùi lại, vừa muốn nghe hết, vì sự quen thuộc ấy mang lại một cảm giác an toàn mà Hạ Tư Dịch chưa thể thay thế.

Hạ Tư Dịch, ngược lại, không vội vàng, chỉ đứng cạnh, lắng nghe cô và Diệp Dạ, đôi mắt dịu dàng nhưng tinh tế, từng cử chỉ đều nhằm an ủi cô. Anh không ép buộc, không làm áp lực, chỉ khiến cô nhận ra sự khác biệt giữa tình đầu và tình cảm hiện tại: một bên là ký ức, một bên là cơ hội để mở lòng lại.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, cả ba đứng lặng im trong vài giây. Lạc Thư Nghi cảm nhận trái tim mình như bị kéo giật mạnh: vừa bùng lên cảm xúc với quá khứ, vừa rung động vì hiện tại. Cô tự nhủ: “Mình phải lựa chọn. Nhưng sao mọi thứ lại khó khăn đến vậy?”

Trên đường về, Hạ Tư Dịch đi cạnh cô, giọng dịu dàng:

“Em ổn chứ? Không phải chịu đựng một mình đâu. Nếu em muốn, tôi sẽ luôn ở bên.”

Cô nhìn anh, lòng vừa rung động vừa bối rối: “Anh… cảm ơn…”

Hạ Tư Dịch nắm nhẹ tay cô, ánh mắt dịu dàng:

“Không có gì. Chỉ là quan tâm một chút thôi. Nhưng em có thấy khác biệt không? Tình cảm chân thành luôn cần thời gian để trưởng thành.”

Cô gật đầu, nước mắt nhạt nhòa: “Vâng… em nhận ra rồi.”

Về đến nhà, Lạc Thư Nghi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thành phố nhấp nháy ánh đèn. Cô biết rằng bão tố cảm xúc chưa kết thúc. Diệp Dạ đã sẵn sàng dùng mọi tiểu xảo để kéo cô về quá khứ, còn Hạ Tư Dịch vẫn kiên nhẫn theo sát, dịu dàng nhưng không áp lực.

Cô nhận ra rằng, thử thách lớn nhất không phải đến từ họ, mà từ chính trái tim mình – nơi đang rối ren, hỗn loạn giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình đầu và tình cảm mới.

“Rối ren… nhưng cũng là bài học,” – cô tự nhủ. “Phải học cách nhận ra tình cảm thật sự, phải học cách đứng vững giữa những thử thách, và phải học cách mở lòng mà không sợ hãi.”

Trong đêm yên tĩnh, Lạc Thư Nghi biết rằng, ngày mai sẽ lại là một thử thách mới. Nhưng lần này, cô quyết định sẽ không trốn tránh. Cô sẽ đối diện, để hiểu rõ trái tim mình, để biết rung động nào là thật sự, và để bước tiếp trên con đường tình cảm rối ren nhưng đầy hy vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×