Ngày hôm sau, Lạc Thư Nghi thức dậy trong tâm trạng nặng nề. Trái tim cô vẫn còn rối loạn sau cuộc gặp gỡ với Diệp Dạ, và sự quan tâm dịu dàng của Hạ Tư Dịch lại như một luồng gió nhẹ thổi qua, khiến cô không thể dứt khỏi những rung động mới. Cô ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng nhỏ, nhưng trong lòng cô lại là một biển cảm xúc hỗn độn: vừa tò mò, vừa lo sợ, vừa nhớ nhung, vừa hạnh phúc.
Cô thở dài, tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh. Không thể để cảm xúc chi phối mọi quyết định.” Nhưng điều đó hóa ra không hề dễ dàng. Bốn năm qua, cô đã cố gắng quên Diệp Dạ, nhưng giờ đây, khi quá khứ và hiện tại cùng xuất hiện, trái tim cô lại rối ren đến mức khó thở.
Tại công ty, Hạ Tư Dịch đã đến từ sớm. Anh chào cô với nụ cười dịu dàng:
“Chào buổi sáng, Thư Nghi. Hôm nay trông em có vẻ mệt mỏi, ngủ không đủ à?”
Cô lúng túng, đáp nhỏ: “À… cũng bình thường thôi.”
Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ sắp xếp hồ sơ và chuẩn bị các tài liệu. Nhưng sự quan tâm tinh tế của anh – từ việc để ý đến các chi tiết nhỏ trong công việc, chuẩn bị cà phê đúng gu cô thích, đến ánh mắt dịu dàng khi nhìn cô – khiến cô vừa ấm áp vừa bối rối. Trái tim cô một lần nữa rung lên, nhưng đồng thời, hình ảnh Diệp Dạ vẫn hiện rõ trong tâm trí, khiến cảm xúc cô càng rối ren hơn.
Buổi trưa, Hạ Tư Dịch chủ động mời cô đi ăn, như một thói quen dịu dàng đã hình thành. Cô đồng ý, lòng vừa háo hức vừa lo lắng. Trong quán nhỏ, ánh sáng vàng dịu chiếu xuống bàn, tạo cảm giác ấm áp và yên tĩnh.
Trong bữa ăn, Hạ Tư Dịch hỏi về công việc, về những khó khăn mà cô đang gặp phải, nhưng xen lẫn đó là những câu chuyện đời thường, những chi tiết nhỏ nhặt mà chỉ có người thật sự quan tâm mới nhận ra. Khi cô kể về những áp lực từ dự án mới, anh nghiêng người, ánh mắt dịu dàng:
“Em không cần chịu một mình. Nếu em muốn, tôi có thể giúp đỡ. Không áp đặt, chỉ quan tâm thôi.”
Cô nhìn anh, tim nhói một nhịp. Anh khác hẳn Diệp Dạ – không áp lực, không gấp gáp, chỉ dịu dàng và kiên nhẫn. Nhưng chính sự dịu dàng ấy lại khiến trái tim cô bối rối hơn bao giờ hết.
Vừa lúc đó, điện thoại cô rung lên. Là tin nhắn từ Diệp Dạ:
“Anh đang ở gần công ty em. Muốn gặp em một lát, được không?”
Trái tim cô như thắt lại. Cảm xúc bùng lên hỗn độn: vừa muốn từ chối, vừa muốn gặp. Cô lặng im, không biết nên trả lời thế nào. Hình ảnh Diệp Dạ hôm qua hiện ra trong mắt cô – ánh mắt trầm buồn, lời nói chân thành – khiến cô không thể phớt lờ.
Hạ Tư Dịch dường như nhận ra tâm trạng bất thường của cô, ánh mắt dịu dàng hỏi:
“Có chuyện gì không ổn à?”
Cô lúng túng, lạc giọng: “À… không… chỉ là mệt thôi.”
Anh không nói gì thêm, chỉ nhìn cô với ánh mắt trầm tư nhưng vẫn dịu dàng, như đang hiểu và kiên nhẫn chờ cô mở lòng. Nhưng trong lòng Lạc Thư Nghi, cảm xúc lại càng rối ren. Hạ Tư Dịch dịu dàng, ấm áp, khiến cô muốn dựa vào, muốn cảm nhận sự quan tâm của anh; còn Diệp Dạ – quá khứ không thể quên – lại kéo cô về những ký ức ngọt ngào và đau đớn cùng lúc.
Chiều đến, sau khi tan làm, cô nhận được cuộc gọi từ Diệp Dạ. Giọng anh trầm và nhẹ:
“Em… có thể ra ngoài một lát không? Anh muốn nói chuyện.”
Cô nhìn ra cửa sổ, trời chiều nhuộm màu cam đỏ, tim cô đập nhanh. Cô tự nhủ: “Mình phải đi, nhưng sao lòng lại dậy sóng thế này?”
Khi gặp anh, Diệp Dạ không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt chứa đựng cả nỗi nhớ và khắc khoải.
“Em… bốn năm qua, anh đã cố gắng quên, nhưng không thể. Anh cần em biết điều đó.”
Cô lặng im, cảm giác vừa ngột ngạt vừa ấm áp tràn lên. Trái tim cô, vốn đang dao động giữa quá khứ và hiện tại, giờ như bị kéo giật mạnh hơn bao giờ hết.
Sau cuộc gặp với Diệp Dạ, cô về nhà, tâm trạng rối bời. Hình ảnh hai người đàn ông cùng hiện diện trong cuộc đời cô khiến cô vừa tò mò, vừa lo lắng, vừa đau lòng. Cô nhận ra rằng mình đang đứng giữa hai con đường: một là tình cảm với Hạ Tư Dịch – dịu dàng, chân thành, hiện tại; hai là quá khứ với Diệp Dạ – nỗi nhớ, ký ức và cảm giác quen thuộc.
Trong đêm, Lạc Thư Nghi ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố nhấp nháy ánh đèn, tự hỏi: “Mình phải làm sao để trái tim không rối ren? Làm sao để phân biệt được rung động thật sự và nỗi nhớ ký ức?”
Cô nhận ra rằng bão tố cảm xúc này không chỉ đến từ hai người đàn ông, mà còn từ chính bản thân cô – cô chưa từng đối diện với những cảm xúc này một cách thẳng thắn, chưa từng học cách cân bằng giữa quá khứ và hiện tại.
Ngày hôm sau, khi gặp Hạ Tư Dịch, cô cảm thấy vừa muốn tránh ánh mắt anh vừa muốn được gần. Anh nhận ra sự bối rối của cô, nhưng không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười nhẹ:
“Em có ổn không?”
Cô gật đầu, lòng nhói một nhịp. Cảm giác vừa muốn chạy trốn vừa muốn dựa vào khiến cô gần như kiệt sức.
Trong lúc làm việc, Hạ Tư Dịch chủ động hỗ trợ cô, chuẩn bị tài liệu, nhắc nhở các cuộc họp nhỏ, và tinh tế quan sát cảm xúc cô. Mỗi cử chỉ nhỏ khiến cô vừa cảm động vừa lo lắng, vì cô nhận ra mình đang dần mở lòng với anh, nhưng Diệp Dạ vẫn còn hiện diện trong ký ức, khiến mọi thứ trở nên rối ren hơn bao giờ hết.
Buổi tối, khi trở về nhà, cô nhìn lại điện thoại, đọc lại tin nhắn của cả hai, lòng đầy những cảm xúc khó gọi tên. Cô nhận ra rằng, mình đang đứng trước một thử thách lớn: làm sao để không lạc lối giữa quá khứ và hiện tại, giữa ký ức và cảm xúc mới, giữa Diệp Dạ và Hạ Tư Dịch.
Cô thở dài, nhìn ra ban công, ánh đèn vàng nhấp nháy. Trong tim, cô biết rằng bão tố cảm xúc này sẽ còn kéo dài, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra một điều quan trọng: cô phải đối diện, phải học cách lựa chọn, và phải tìm ra rung động thật sự của trái tim.
“Rối ren… nhưng cũng là cơ hội để mình trưởng thành,” – cô tự nhủ. “Để hiểu rõ mình muốn gì, và để mở lòng mà không sợ hãi.”
Trong đêm yên tĩnh, Lạc Thư Nghi biết rằng, dù cảm xúc hiện tại rối ren đến đâu, cô vẫn cần bước tiếp, để trái tim không còn lạc lối, để có thể đón nhận Hạ Tư Dịch – người đàn ông đang kiên nhẫn bước vào cuộc đời cô, và để đối diện với Diệp Dạ – ký ức mà cô không thể quên.