kẻ thế mạng giữa phố thị

Chương 1: Giấc Mơ Trong Thân Xác Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùi ẩm mốc và mì ăn liền đã trở thành mùi hương đặc trưng của căn hộ thuê 15 mét vuông của Hoàng Minh. Đã bảy năm kể từ khi anh tốt nghiệp ngành Công nghệ thông tin, cuộc đời anh chỉ gói gọn trong ba chữ: Lặp. Lại. Lặp.

Màn hình máy tính rực sáng là nguồn sáng duy nhất trong đêm, hắt lên khuôn mặt mệt mỏi, dưới đôi mắt thâm quầng vì thức khuya chỉnh sửa mã lỗi cho một công ty khởi nghiệp vô danh. Minh 25 tuổi, sở hữu một thân hình gầy gò, lưng hơi còng do thói quen dán mắt vào máy tính. Anh có mái tóc rối bời, làn da trắng bệch vì thiếu nắng, và một đôi mắt luôn chứa đựng sự bất mãn âm ỉ. Anh không muốn cuộc sống này, không muốn những bữa cơm chỉ có trứng chiên và nước tương, không muốn chiếc xe máy cũ kỹ luôn kêu rên trên mỗi đoạn đường. Anh muốn được đứng ở trên cao, muốn ánh sáng, muốn sự chú ý mà những người thành công ngoài kia đang tận hưởng. Anh muốn được làm Trần Phong.

Cái tên Trần Phong, 40 tuổi, Chủ tịch Tập đoàn Phong Thị, luôn là một nỗi ám ảnh, một biểu tượng của sự đối lập hoàn toàn với Minh. Mỗi sáng, khi Minh còn đang chen chúc trên chiếc xe buýt chật cứng mồ hôi, anh lại thấy hình ảnh Trần Phong trên các mặt báo kinh tế: Người đàn ông quyền lực, ánh mắt sắc lạnh, luôn mặc những bộ suit đắt tiền như thể chúng được may từ chính quyền lực. Phong Thị đang thâu tóm từng tấc đất vàng của thành phố, xây dựng những tòa nhà chọc trời vươn thẳng lên mây, nơi Minh chỉ có thể ngước nhìn từ dưới đáy xã hội. Minh thường tự hỏi: Nếu chỉ một ngày được sống trong thân xác của người đàn ông đó, anh sẽ làm gì? Liệu cuộc đời anh có thay đổi không, hay anh sẽ chỉ tiếp tục là một Minh nhút nhát, ngay cả khi sở hữu mọi thứ?

Đêm nay, một đêm trời đổ mưa như trút nước, Minh không ngủ được. Ánh sáng le lói từ chiếc đèn đường hỏng phản chiếu qua tấm kính cửa sổ, tạo thành một vệt màu trắng bệch trên tường. Minh đột nhiên nhớ đến một câu chuyện ma mà một đồng nghiệp đã kể: Khu đất quy hoạch số 9, nơi Tập đoàn Phong Thị đang triển khai dự án thương mại lớn nhất, vốn là một miếu thờ cổ bị phá bỏ. Người ta đồn rằng nơi đó luôn có một loại năng lượng siêu nhiên, và ai động vào sẽ phải trả giá bằng linh hồn. Minh gạt ý nghĩ mê tín đó sang một bên, nhưng lại bị cuốn hút bởi tin tức nóng hổi: Tối nay, đích thân Trần Phong sẽ đến kiểm tra công trình, bất chấp cơn mưa. Đó là cơ hội hiếm có để Minh nhìn thấy thần tượng—hay kẻ đối lập—của mình bằng xương bằng thịt, dù chỉ là từ xa.

Trong một khoảnh khắc bốc đồng không thể giải thích, Minh khoác vội chiếc áo mưa mỏng, đạp xe đến khu đất số 9.

Khu đất quy hoạch số 9 là một hố đen khổng lồ giữa trung tâm thành phố rực rỡ. Hàng rào tôn cũ kỹ bao bọc lấy một khu vực ngổn ngang bê tông, cốt thép, dưới ánh đèn pha mờ ảo, trông như một nghĩa địa công nghiệp. Mưa vẫn rơi nặng hạt, khiến lớp bùn đất nhão nhoẹt dưới chân Minh lún sâu.

Minh cố gắng nép mình vào bóng tối của một chiếc xe tải đậu gần cổng. Anh nhìn thấy một chiếc Maybach đen bóng dừng lại, và Trần Phong bước ra, cùng với hai vệ sĩ cao lớn. Phong mặc một chiếc áo khoác da màu đen, mái tóc chải ngược, toát ra khí chất lạnh lùng, gần như phi nhân tính. Anh ta đứng giữa bãi lầy, không một chút bận tâm đến bùn đất hay mưa lạnh. Anh ta đang nói chuyện qua điện thoại vệ tinh, giọng nói dứt khoát, nhưng Minh có thể cảm nhận được một sự căng thẳng lạ thường từ dáng người anh ta.

"Tôi đã nói, đêm nay phải xong. Chu kỳ trăng đã đúng. Đừng để bất cứ thứ gì gián đoạn nghi thức," Minh nghe thấy Trần Phong gằn giọng, dù chỉ loáng thoáng, nhưng đủ để khiến da gà anh nổi lên. Nghi thức gì?

Cùng lúc đó, Minh nhận thấy một thứ gì đó rực sáng màu xanh lục từ khu vực hố móng sâu nhất của công trường. Ánh sáng này không phải là đèn điện, nó nhấp nháy một cách ma quái, như thể một luồng điện cổ xưa đang bùng nổ. Minh bước thêm một bước để nhìn rõ hơn, và chính lúc đó, thảm họa ập đến.

Một tia sét đánh thẳng vào đỉnh cần cẩu gần đó, tạo ra một tiếng nổ chát chúa xé toạc màn đêm. Sợi cáp thép lớn bị đứt, và một khối bê tông khổng lồ từ trên cao rơi xuống. Nó rơi thẳng về phía Trần Phong, người đang đứng dưới hố móng, gần nơi phát ra ánh sáng xanh lục.

Minh hoảng loạn, không rõ vì sợ hãi hay vì một phản xạ nào đó, anh lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, hét lên một tiếng cảnh báo vô vọng.

Anh nhớ lại một luồng năng lượng lạnh buốt, một tiếng "Rắc" khô khốc như thể thủy tinh vỡ, và một cơn đau dữ dội xuyên qua thái dương. Mọi thứ tối sầm. Cảm giác cuối cùng của Minh là cơ thể anh bị đè bẹp, chìm sâu vào bùn đất lạnh giá.

Minh tỉnh dậy.

Điều đầu tiên anh cảm nhận được là sự mềm mại, ấm áp của lụa và lông vũ. Anh nằm trên một tấm nệm Kingsize lớn đến mức anh có thể lăn lộn mười vòng mà không chạm mép. Không có mùi ẩm mốc, chỉ có mùi hương gỗ đàn hương đắt tiền và sự thanh khiết của không khí được lọc kỹ.

Anh mở mắt. Trần nhà là một tấm kính trong suốt, nơi anh có thể thấy những ngôi sao lấp lánh và ánh trăng tròn vành vạnh. Anh đang ở trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời nào đó.

Hoàng Minh hoang mang ngồi dậy. Cơ thể anh phản ứng chậm chạp một cách xa lạ. Anh cảm thấy cao hơn, vai rộng hơn, và cơ bắp căng hơn so với cái thân hình IT gầy guộc của mình. Anh đưa tay lên che mắt, và nhìn thấy một bàn tay xa lạ. Đó là một bàn tay mạnh mẽ, ngón tay thon dài, được cắt tỉa hoàn hảo, không có vết chai sạn nào của một người thường xuyên gõ phím.

Minh vội vàng đứng dậy, chân trần chạm vào tấm thảm lông cừu dày. Anh chạy như bay về phía phòng tắm, nơi có tấm gương lớn gấp ba lần chiếc tủ lạnh cũ của anh.

Ánh sáng từ đèn led dịu nhẹ phản chiếu vào tấm gương, và Trần Phong đang nhìn lại anh.

Đó là khuôn mặt mà Minh đã thấy hàng ngàn lần trên báo chí, nhưng khi nhìn gần, nó còn sắc nét và đáng sợ hơn. Gương mặt hoàn hảo của tuổi 40, với đường nét nam tính, quai hàm vuông vức, đôi mắt sâu và sắc. Mái tóc đen được chải ngược gọn gàng. Ngay cả khi vừa tỉnh dậy, khuôn mặt này vẫn toát lên vẻ uy quyền lạnh lùng.

"Không... Không thể nào," Minh thì thầm, giọng nói trầm hơn, khàn hơn, xa lạ hơn. Anh đưa tay chạm vào má mình—hay đúng hơn là má Trần Phong. Da thịt săn chắc, lạnh lẽo.

Anh bị sốc đến mức phải vịn vào bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch đen tuyền. Anh là Hoàng Minh. Anh đã bị khối bê tông đè bẹp. Anh chắc chắn đã chết. Nhưng anh đang đứng đây, trong một thân xác khác, trong một không gian mà anh chỉ dám mơ.

Đó là một sự thật kinh khủng, nhưng đồng thời, một cảm giác khoái cảm tội lỗi cũng dâng lên: Anh đã thành công. Anh đã hoán đổi. Anh đã là Trần Phong, người đàn ông quyền lực nhất thành phố.

Anh tự véo mạnh vào cánh tay vạm vỡ. Đau. Cảm giác đau hoàn toàn thật. Minh cười điên dại, một nụ cười không phù hợp với khuôn mặt lạnh lùng của Trần Phong, trông như một vết nứt trên tảng băng.

Tiếng chuông điện thoại từ phòng ngủ vang lên, cắt đứt khoảnh khắc điên cuồng của Minh. Anh hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, bước về phía chiếc giường và nhấc chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh giường. Chiếc điện thoại mạ vàng, màn hình hiển thị tên "Thư ký Linh".

Minh hắng giọng, cố gắng bắt chước chất giọng uy quyền mà anh tưởng tượng ra. "Alo."

"Chủ tịch, anh đã tỉnh chưa? Bảy giờ rưỡi. Cuộc họp khẩn cấp với đối tác Hàn Quốc sẽ bắt đầu trong ba mươi phút nữa. Tôi đã chuẩn bị hồ sơ và trang phục cho anh," Giọng nói của Thư ký Linh, sắc nét và chuyên nghiệp, vang lên.

Minh cứng họng. Ba mươi phút? Cuộc họp khẩn cấp? Anh thậm chí còn không biết công ty Phong Thị kinh doanh cái quái gì ngoài việc mua bán đất đai.

"Cà... Cà phê..." Minh lấp bấp, cố gắng kéo dài thời gian.

"Cà phê đã được chuẩn bị sẵn, Chủ tịch. Tôi sẽ lên trong năm phút nữa. Tôi đã khóa quyền truy cập thang máy của anh để đảm bảo không ai làm phiền anh trong thời gian chuẩn bị. Anh nên nhớ, hôm nay là ngày quyết định dự án khu đô thị mới."

"Đợi đã! Dự án... khu đô thị mới nào?" Minh không thể kiềm chế được sự hoảng hốt.

Bên kia đầu dây im lặng một giây, sự im lặng này nặng nề hơn cả tiếng quát. "Chủ tịch Trần, anh... không khỏe sao? Là Dự án Khu đất số 9."

Minh nuốt nước bọt. Khu đất số 9. Nơi tai nạn xảy ra. Nơi đã hoán đổi anh và Trần Phong. Mọi thứ đang bắt đầu kết nối.

"À... phải rồi. Tôi vừa gặp một giấc mơ kỳ lạ. Cô cứ lên đi," Minh cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh giả tạo. Anh cúp điện thoại, mồ hôi lạnh toát ra dù căn phòng đang bật điều hòa.

Anh nhận ra giấc mơ đổi đời của mình đã trở thành gánh nặng ngàn cân. Anh không chỉ phải đóng vai Trần Phong, một CEO quyền lực, mà còn phải đối phó với những đối tác kinh doanh đáng sợ, những bí mật đen tối, và hơn hết, là những kẻ thù mà Trần Phong đã tích lũy trong suốt 40 năm.

Minh mở tủ quần áo lớn, choáng váng trước hàng loạt bộ suit và đồng hồ đắt tiền. Anh chọn một bộ vest đen đơn giản nhất, cố gắng mặc nó. Anh cảm thấy chiếc áo sơ mi lụa mềm mại dán vào da thịt, nhưng sự xa hoa này không mang lại cho anh sự tự do mà chỉ là một cảm giác bị giam cầm trong một vỏ bọc quá lớn.

Trong lúc thay đồ, một ánh mắt Minh vô tình chạm vào chiếc két sắt ẩn sau bức tranh nghệ thuật đương đại. Không hiểu sao, Minh cảm thấy có một lực hút vô hình kéo anh đến đó. Anh chưa bao giờ biết mật mã, nhưng trong tiềm thức của thân xác mới, một chuỗi số bí ẩn bất ngờ hiện lên: 1985. Ngày sinh của Trần Phong.

Minh rùng mình. Anh nhập mật mã, và cánh cửa két sắt từ từ mở ra, không phải là tiền mặt hay trang sức, mà là một ngăn kéo chứa đầy tài liệu.

Đó là những cuốn sổ da cũ kỹ, được viết tay bằng mực đỏ, và một chồng ảnh chụp đen trắng. Trong đó có bản vẽ chi tiết về nghi lễ hoán hồn cổ xưa, với các ký hiệu chiêm tinh học liên quan đến chu kỳ mặt trăng và ngày sinh. Một trang giấy cũ ghi lại danh sách hàng chục cái tên đã được khoanh đỏ, cùng với ngày mất của họ. Phía trên danh sách đó, Minh thấy dòng chữ viết bằng nét chữ mạnh mẽ, quen thuộc: "Kẻ Gieo Hạt".

Và kinh khủng nhất, là bức ảnh của một chàng trai trẻ với nụ cười ngây ngô: Hoàng Minh. Bức ảnh của anh được đánh dấu bằng mực đỏ, cùng với một dấu hiệu vòng tròn tượng trưng cho sự "Luân Chuyển" sắp tới.

Minh nhận ra: Tai nạn không phải là ngẫu nhiên. Anh là mục tiêu. Anh không phải là kẻ may mắn hoán đổi, mà là một "Kẻ Thế Mạng" đã được chọn.

Cùng lúc đó, chuông cửa reo vang. Thư ký Linh đã đến.

Minh vội vàng đóng két sắt lại, hơi thở dồn dập. Anh chỉnh lại cà vạt, ép khuôn mặt mình vào vẻ lạnh lùng mà anh vừa học được từ hình ảnh phản chiếu. Anh phải là Trần Phong. Anh phải sống sót trong thân xác này, để tìm ra cách phá bỏ lời nguyền, và quan trọng nhất, để tìm ra linh hồn Trần Phong kia đang làm gì trong thân xác gầy gò, tầm thường của anh.

Trong khi đó, tại căn hộ thuê 15 mét vuông cũ kỹ, Trần Phong (trong thân xác Hoàng Minh) khẽ mở mắt. Mùi ẩm mốc và mì ăn liền xộc vào mũi, nhưng hắn không khó chịu. Hắn cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm đến bất ngờ.

Thân xác cũ quá nặng nề, quá nổi bật, quá nhiều kẻ thù. Thân xác mới này, gầy gò, yếu ớt, lại là một chiếc mặt nạ hoàn hảo để ẩn mình.

Trần Phong đứng dậy, nhìn vào chiếc gương rạn nứt. Khuôn mặt nhút nhát, tầm thường của Hoàng Minh. Hắn nở một nụ cười thỏa mãn—một nụ cười rộng đến mang tai, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh và tàn độc.

Hắn kiểm tra chiếc điện thoại rẻ tiền cũ kỹ của Minh. Không có mật khẩu. Hắn lướt qua tin nhắn, danh bạ, và hồ sơ công việc. "Hoàng Minh, nhân viên IT, làm việc ca đêm tại khu văn phòng cũ."

Trần Phong nắm chặt tay. Thân xác mới này mang đến sự vô danh tuyệt đối. Hắn có thể đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì, mà không bị ai chú ý. Hắn bắt đầu kế hoạch của mình: Loại bỏ bằng chứng và giám sát cơ thể cũ.

Hắn mở máy tính của Minh, và với tốc độ kinh hoàng, truy cập vào các máy chủ của Tập đoàn Phong Thị. Hắn bắt đầu xóa những dữ liệu nhạy cảm liên quan đến Dự án số 9. Hắn không cần cơ thể Trần Phong ngay bây giờ. Hắn cần sự tự do của Hoàng Minh để tiếp tục gieo rắc những hạt giống bóng tối của mình, và chuẩn bị cho một nghi lễ hoán hồn khác hoàn hảo hơn.

Thành phố chìm trong cơn mưa, và hai linh hồn, một kẻ bị mắc kẹt trên đỉnh cao, một kẻ tự do dưới đáy, đã bắt đầu cuộc chiến không tiếng súng đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×