kẻ thế mạng giữa phố thị

Chương 12: Di Sản Của Nỗi Sợ Hãi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

I. Hai Mươi Năm Hòa Bình và Sự Bất An

Hai mươi năm. Hai mươi năm kể từ ngày Tổng Tư lệnh Valerius bị đánh bại. Thành phố Sanctuary Prime không chỉ là một thủ phủ tái thiết mà còn là một tượng đài của triết lý mới: Ký ức là nền tảng của tự do. Đài Tưởng Niệm Ký Ức không chỉ là nơi tưởng niệm Lyra và Kael, mà còn là trung tâm của nền giáo dục toàn cầu, nơi trẻ em học về Đại Dịch U Ám và sự tàn bạo của Archon qua những hình ảnh không bị che đậy.

Elara, giờ đây đã 48 tuổi, tóc cô có vài sợi bạc nhưng ánh mắt vẫn mang sự kiên định của Người Giữ Ký Ức. Cô không còn cần phải sử dụng khả năng ngoại cảm để thuyết phục. Sự hiện diện của cô, được xây dựng từ sự thật, đã đủ để tạo ra quyền lực.

Rian, 45 tuổi, là Kiến Trúc Sư Nexus vĩ đại, giữ vai trò giám sát toàn bộ Mạng lưới Thông tin Mở trên toàn cầu. Mọi quyết định chính trị và kinh tế đều dựa trên dữ liệu công khai, minh bạch, một tấm khiên vững chắc chống lại sự thao túng.

Sự hy sinh của thế hệ trước đã mang lại một nền hòa bình chưa từng có. Nhưng chính sự thật trần trụi đó lại tạo ra một vấn đề mới: Thế hệ Bất An.

Những đứa trẻ lớn lên trong hòa bình không biết chiến tranh là gì, nhưng chúng lại bị ám ảnh bởi lịch sử. Chúng thấy sự hỗn loạn không phải là một phần của sự tự do, mà là một mối đe dọa không ngừng. Một nhóm thanh niên nổi lên, tự gọi mình là "Đứa con của Vết sẹo", với một niềm tin cực đoan: "Sự thật mà không có hành động là sự bất lực."

Vào một buổi chiều lạnh lẽo, Rian bước vào văn phòng của Elara, vẻ mặt cậu tái mét.

"Họ đã tìm ra thứ gì đó," Rian nói, giọng cậu căng thẳng. "Anya và nhóm của cô bé."

Anya là một kỹ thuật viên thiên tài 20 tuổi, người đã học mọi thứ từ Rian. Cô bé tôn sùng Kael và Lyra, nhưng lại có tính cách nóng nảy, khao khát hành động.

"Anya đã đột nhập vào Mạng lưới Dữ liệu Phòng thủ cũ, cái mà chúng ta dùng để theo dõi Valerius ở Vùng Băng Vĩnh Cửu," Rian giải thích. "Cô bé tìm thấy một Ký hiệu Nguồn gốc thứ hai."

"Thứ hai?" Elara nhíu mày. "Chúng ta đã xóa sổ mọi dấu vết của Valerius."

"Cái này khác. Nó không phải là một mã thao túng dữ liệu. Nó là một mã chờ," Rian nói, đưa cho Elara một máy tính bảng. Màn hình hiện lên một chuỗi mã hóa cổ xưa của Archon. "Nó được thiết kế để kích hoạt khi Chỉ số Ổn định Xã hội của chúng ta đạt mức tối đa. Nó là một mồi nhử lý tưởng."

Anya bước vào phòng, không gõ cửa. Đôi mắt cô bé rực sáng, đầy nhiệt huyết. "Nó là lời tiên tri cuối cùng của Valerius, Elara. Hắn biết rằng sự hỗn loạn sẽ không bao giờ kết thúc. Hắn tạo ra một lời kêu gọi. Lời kêu gọi ngăn chặn tương lai."

"Nó kêu gọi điều gì, Anya?" Elara hỏi, bình tĩnh nhìn vào cô gái trẻ.

"Nó kêu gọi Sự Can Thiệp Toàn Thể. Nó cung cấp tọa độ của một căn cứ vũ khí bí mật cũ của Archon trên Mặt Trăng. Vũ khí đó đủ mạnh để thiết lập một hàng rào phòng thủ không chỉ cho hành tinh này, mà cho toàn bộ hệ mặt trời. Mục đích là để ngăn chặn bất kỳ mối đe dọa ngoại lai nào tái lập một Archon mới."

II. Mồi Nhử Lý Tưởng và Ý Thức Hệ Mới

Anya nhìn Elara và Rian, chờ đợi sự tán thành. Đối với cô bé, đây là cơ hội để làm điều mà thế hệ trước đã không thể: hoàn thành công việc và đảm bảo hòa bình vĩnh viễn.

"Đây là ý tưởng của Valerius, Anya," Rian phản đối, giọng cậu đầy vẻ cảnh giác. "Mục tiêu của Archon luôn là kiểm soát bằng cách loại bỏ lựa chọn. Sự Can Thiệp Toàn Thể sẽ biến chúng ta thành Archon 2.0, ngay cả khi với ý định tốt."

"Không, Rian! Valerius đã đúng về một điều: sự hỗn loạn bên ngoài sẽ tìm đến chúng ta," Anya lập luận. "Chúng ta có lịch sử, chúng ta có công nghệ. Chúng ta là những người sống sót. Nếu chúng ta không hành động để bảo vệ những gì Kael và Lyra đã hy sinh, thì sự hy sinh của họ chỉ là sự trì hoãn."

Elara đứng dậy, tiến đến cửa sổ nhìn ra Đài Tưởng Niệm. "Anya, Lyra không hy sinh để chúng ta xây một bức tường xung quanh mình. Kael không hy sinh để chúng ta loại bỏ rủi ro. Họ hy sinh để chúng ta có quyền sống với rủi ro và lựa chọn."

"Nhưng những đứa trẻ như tôi... chúng tôi lớn lên với những ký ức về thảm họa. Chúng tôi nhìn thấy những sai lầm mà thế hệ trước đã mắc phải và chúng tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ chúng sẽ xảy ra lần nữa! Chúng tôi không muốn sự hỗn loạn đó quay lại!" Anya hét lên, sự khao khát hành động biến thành nỗi sợ hãi.

Elara nhận ra vấn đề sâu sắc hơn. Bằng cách bảo tồn sự thật tàn khốc của chiến tranh, họ đã vô tình tạo ra một thế hệ sợ hãi chính sự tự do mà họ được trao. Ký ức không hoàn hảo của quá khứ đã trở thành hạt giống của nỗi sợ hãi về tương lai.

"Rian, chúng ta đã bỏ lỡ điều này như thế nào?" Elara hỏi, sự thất vọng hiện rõ trong giọng nói. Rian là người tự hào nhất về hệ thống Nexus của mình.

Rian thở dài, kéo ghế ngồi xuống và bật màn hình phân tích phức tạp. "Valerius đã giấu nó trong một mô hình toán học mà tôi đã tự động bỏ qua. Tôi luôn tìm kiếm dấu hiệu của sự thao túng kinh tế hoặc chính trị. Nhưng Ký hiệu này... nó nhắm vào cảm xúc. Nó kích hoạt khi sự sợ hãi tập thể đạt đến ngưỡng chấp nhận hành động cực đoan. Tôi đã không tính đến tâm lý học của sự thật."

"Vậy, Valerius đã thắng ngay cả khi hắn chết," Elara lẩm bẩm. "Hắn đã đặt cược rằng nhân loại sẽ luôn sợ hãi sự tự do đến mức tự mình tạo ra hệ thống kiểm soát mới."

"Nếu chúng ta không làm gì, Đứa con của Vết sẹo sẽ đi đến Mặt Trăng, kích hoạt vũ khí đó, và thiết lập chế độ kiểm soát mới," Rian nói. "Chúng sẽ làm điều đó nhân danh Kael và Lyra. Và chúng ta sẽ trở thành chính Archon."

Elara nhìn Anya, người vẫn đang chờ đợi một lệnh. Cô bé là một biểu tượng của sự lạc lối: đạo đức hoàn hảo, nhưng bị dẫn dắt bởi sự sợ hãi.

"Anya, cô có biết Kael đã nói gì trước khi anh ấy hy sinh không?" Elara hỏi.

"Anh ấy nói với cô 'Đây là lệnh cuối cùng của tôi: Sống sót và kể lại câu chuyện'," Anya thuộc lòng.

"Không phải lời đó. Mà là lời anh ấy đã nói với tôi khi chúng tôi đến Lõi Chronos. Anh ấy đã chọn thực tại đau đớn thay vì sự hoàn hảo giả tạo. Anh ấy không chiến đấu để chấm dứt rủi ro, mà để bảo vệ quyền được mắc sai lầm của chúng ta. Nếu chúng ta đi đến Mặt Trăng và thiết lập hệ thống kiểm soát, chúng ta đã xóa bỏ mọi thứ anh ấy đại diện."

III. Cuộc Đối Đầu Trên Băng Vĩnh Cửu

Anya bị giằng xé. Cô bé tin vào Elara, nhưng cô bé còn tin hơn vào sự cấp bách của việc hành động.

"Nếu đó là một công cụ phòng thủ, chúng ta phải giữ nó!" Anya phản kháng.

"Đó là công cụ của sự cám dỗ, Anya. Nó cám dỗ chúng ta trở thành kẻ phán xét cuối cùng," Elara nói.

Cảm thấy không thể thuyết phục được cô bé, Elara và Rian biết họ phải hành động. Rian đã tìm thấy cách để vô hiệu hóa Ký hiệu Nguồn gốc, nhưng nó đòi hỏi phải tiếp cận tuyệt đối với thiết bị phát sóng—chính là cơ sở cũ của Valerius trên tảng băng trôi.

"Chúng ta phải quay lại Vùng Băng Vĩnh Cửu," Rian nói. "Tôi sẽ cần phải dùng công nghệ vi rút tinh vi để đánh lừa Ký hiệu Nguồn gốc. Nó có thể mất vài giờ, và trong thời gian đó, Anya và nhóm của cô bé có thể đã đi đến Mặt Trăng."

"Tôi sẽ đi với anh," Elara nói. "Nhưng tôi cần cô bé ở lại đây. Tôi không muốn cô bé phải chứng kiến điều đó."

Tuy nhiên, Anya đã đoán được kế hoạch của họ. Cô bé đã chặn mọi hệ thống vận tải khác. Khi Elara và Rian chuẩn bị lên chiếc máy bay vận tải Archon cũ, Anya và hai Đứa con của Vết sẹo khác đứng chặn đường.

"Tôi không thể để hai người đi và phá hủy cơ hội của chúng tôi!" Anya nói, trong tay cô bé là một bộ làm choáng điện.

"Anya, cô đang hành động chính xác như Archon đã làm: kiểm soát vì sự ổn định," Elara nhẹ nhàng nói.

Elara tiến lại gần. Cô không chiến đấu. Cô chạm vào tâm trí Anya và mở ra một liên kết tâm linh rộng lớn hơn cô từng làm. Cô không truyền ký ức cũ. Cô truyền kinh nghiệm sống của chính mình.

Cô cho Anya thấy 20 năm làm việc hàng ngày, đấu tranh với Hội đồng, đấu tranh với nỗi sợ hãi của chính mình. Cô cho Anya thấy Rian thức khuya vá lại lỗ hổng mạng lưới, không phải vì sợ Valerius, mà vì sự tôn trọng đối với sự thật. Cô cho cô bé thấy những khoảnh khắc cô độc, sự thiếu vắng của Lyra và Kael, và cách cô chọn chấp nhận sự trống rỗng đó như một nguồn sức mạnh, thay vì lấp đầy nó bằng hành động cực đoan.

Anya gục xuống, bộ làm choáng điện rơi khỏi tay cô bé. Nước mắt chảy dài trên má cô bé không phải là nỗi sợ hãi, mà là sự kiệt sức vì đã mang gánh nặng của sự hoàn hảo quá lâu.

"Đó... đó là cuộc chiến thực sự," Anya thì thầm. "Không phải là chiến đấu với Archon, mà là... chiến đấu với bản thân."

"Hãy ở lại đây, Anya," Elara nói, đỡ cô bé dậy. "Hãy canh giữ ngôi nhà này. Đó là hành động dũng cảm nhất."

Elara và Rian bay đi, hướng đến Vùng Băng Vĩnh Cửu.

IV. Sự Chấm Dứt Vĩnh Viễn

Khi họ đến cơ sở cũ của Valerius trên tảng băng trôi, nó trông gần như không thay đổi, chỉ có thêm một lớp băng mỏng. Cảnh tượng thật lạnh lẽo và đơn độc.

Rian nhanh chóng kết nối với thiết bị phát sóng còn sót lại. Hắn ta cần phải tạo ra một chương trình vi rút đánh lừa Ký hiệu Nguồn gốc, làm cho nó tự tiêu hủy thay vì kích hoạt.

"Mã này... nó thật đẹp," Rian lẩm bẩm, ngưỡng mộ sự phức tạp của Valerius. "Hắn đã đặt mọi thứ hắn có vào đây, Elara. Đây là di sản cuối cùng của hắn."

"Hãy biến di sản của hắn thành sự im lặng vĩnh viễn, Rian," Elara nói.

Elara bước ra khỏi phòng, đứng trên băng, nhìn xuống tảng băng trôi. Nơi Valerius đã ra đi, giờ chỉ là một vùng nước yên tĩnh. Cô cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh buốt, một dấu ấn tâm linh yếu ớt còn sót lại.

Đột nhiên, cô cảm thấy một lực đẩy mạnh. Không phải vật lý, mà là tâm linh.

"NGƯƠI KHÔNG THỂ THẮNG, ELARA!"

Giọng nói của Valerius vang vọng trong tâm trí cô, không phải từ hắn ta, mà từ chính ký ức mà cô đã hấp thụ về hắn. Ký ức về ý thức hệ của hắn đã trở thành một thực thể ký sinh trong tâm trí cô.

"Ký ức của ngươi không còn kiểm soát được ta nữa, Valerius," Elara đáp lại bằng ý nghĩ, cơ thể cô run rẩy.

"SỰ SỢ HÃI VẪN CÒN. NÓI VỚI RIAN. CHỈ MỘT LẦN NỮA. HÃY THIẾT LẬP HÀNG RÀO PHÒNG THỦ. CHỈ MỘT LẦN NỮA. KHÔNG CÓ RỦI RO. HÒA BÌNH VĨNH VIỄN. CHỈ CẦN MỘT LỜI NÓI DỐI NHỎ."

Ý thức hệ Chronos đang cố gắng cám dỗ cô bằng cách sử dụng chính nỗi sợ hãi và sự mệt mỏi đã tích tụ trong hai mươi năm hòa bình.

Elara nhắm mắt lại. Cô nhớ lại Kael. Ký ức về anh không phải là một người hùng hoàn hảo, mà là một người đàn ông mệt mỏi, đầy vết sẹo, người đã chọn sự thật bằng cái giá của chính mình.

Elara dùng sức mạnh tinh thần, không phải để chống lại, mà để chấp nhận sự cám dỗ. Cô thừa nhận nỗi sợ hãi của mình, sự mệt mỏi của mình, và cả sự thật rằng Valerius đã đúng—rằng thế giới có thể tốt hơn nếu không có chiến tranh. Nhưng cô cũng chấp nhận sự thật của Kael: một thế giới không có quyền lựa chọn thì không đáng sống.

Cô tạo ra một bức tường tâm linh bên trong tâm trí mình, không phải để chặn ký ức Valerius, mà để giam giữ nó. Cô sẽ giữ hắn như một bài học vĩnh viễn, một lời nhắc nhở rằng cám dỗ hoàn hảo luôn tồn tại.

"Tôi đã thắng, Valerius," Elara thì thầm. "Tôi sẽ mang ký ức của ngươi đi, để dạy cho những người khác rằng lựa chọn sai lầm quan trọng hơn sự hoàn hảo cưỡng bức."

Trong lúc đó, Rian đã hoàn thành chương trình của mình. "Xong rồi, Elara! Ký hiệu Nguồn gốc bị tiêu hủy. Mọi thứ đã im lặng."

Elara quay lại. Nụ cười nhẹ nhõm của Rian làm tan đi cái lạnh lẽo trong tâm trí cô.

Họ kích hoạt cơ chế tự hủy cuối cùng của cơ sở Valerius. Khi máy bay bay đi, họ nhìn thấy vụ nổ nhỏ cuối cùng. Đó là sự chấm dứt hoàn toàn của Archon.

Trở về Sanctuary Prime, Elara và Rian thấy Anya đang ngồi trước Đài Tưởng Niệm.

"Em đã tắt tất cả các hệ thống vận chuyển tới Mặt Trăng," Anya nói. "Em đã chọn ở lại và canh giữ ký ức."

Elara mỉm cười. Cô và Rian đã hoàn thành nhiệm vụ của họ. Họ không chỉ chiến thắng một cuộc chiến, mà còn giành lại được sự tự do để mắc sai lầm cho thế hệ tương lai.

Cuộc hành trình đã kết thúc, nhưng di sản của những Người Giữ Ký Ức và Người Xây Dựng Lại sẽ tiếp tục, mãi mãi cảnh giác với tiếng gọi của sự hoàn hảo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×