I. Năm Năm Sau: Sự Tái Thiết Lạnh Lẽo
Năm năm đã trôi qua kể từ ngày Lõi Chronos nổ tung. Thành phố Zenith, giờ đây được đổi tên thành Sanctuary Prime, là thủ phủ mới của Liên minh Tái thiết Toàn cầu. Tháp kim loại cũ đã được thay thế bằng Đài Tưởng Niệm Ký Ức—một kiến trúc mở bằng đá băng và kính, nơi ánh sáng ban ngày có thể xuyên qua để chiếu rọi những ký ức đau thương của Thời đại Hỗn loạn.
Elara, giờ đây đã 28 tuổi, không còn là cô gái chiến binh mặc giáp. Cô mặc áo choàng màu trắng ngà, là biểu tượng của Người Giữ Ký Ức. Trách nhiệm của cô không phải là chiến đấu, mà là bảo vệ sự thật. Cô ngồi trong căn phòng làm việc của mình, nằm ngay dưới Đài Tưởng Niệm, không khí tĩnh lặng và lạnh lẽo, phù hợp với khả năng ngoại cảm của cô.
"Elara," Rian bước vào, khuôn mặt cậu hằn lên sự mệt mỏi của người phải thức đêm. Rian, 25 tuổi, là Kiến Trúc Sư Nexus, giám sát toàn bộ Mạng lưới Thông tin Mở mới. "Một báo cáo khác từ Hội đồng. Họ muốn loại bỏ các bản ghi về Đại Dịch U Ám ra khỏi luồng dữ liệu công khai."
Elara nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được lý lẽ của họ. Đại Dịch U Ám là một phần khủng khiếp của lịch sử, gây ra sự tuyệt vọng và hỗn loạn. Sau năm năm hòa bình, nhiều người tin rằng việc trưng bày quá khứ đau thương đó đang cản trở tiến trình phục hồi tinh thần.
"Lý do là gì?" Elara hỏi, giọng cô trầm tĩnh.
"Họ nói rằng nó gây ra 'Hội chứng Ám ảnh Lịch sử' ở thế hệ mới. Họ muốn thay thế những hình ảnh thực tế bằng những tóm tắt 'đã được làm dịu'," Rian trả lời, ném chiếc máy tính bảng xuống bàn. "Đó là lỗi lầm đầu tiên, Elara. Chính Archon đã bắt đầu bằng việc 'làm dịu' sự thật. Sau đó họ chuyển sang 'thay thế' nó."
"Họ không phải Archon, Rian. Họ là những người bị mệt mỏi bởi chiến tranh," Elara thở dài. Cô biết người đứng sau sự vận động này: Chỉ huy Marcus, giờ là Tổng Thư ký Hội đồng. Marcus đã mất gần hết gia đình trong chiến tranh, và niềm tin vào sự ổn định của ông ta là tuyệt đối.
"Hãy nhớ lời Lyra," Elara nói, nhìn vào chiếc vòng da của Kael trên cổ tay mình. "Giá trị của sự tồn tại nằm trong sự hỗn loạn, trong những vết thương. Nếu chúng ta xóa bỏ chúng, chúng ta xóa bỏ chính mình."
Rian tiến lại gần. "Tôi đã chuẩn bị một tệp dữ liệu chống lại. Tôi chứng minh rằng việc tiếp xúc với sự thật, dù đau đớn, đã làm tăng đáng kể Chỉ số Sức mạnh Tinh thần Cộng đồng so với các khu vực bị kiểm duyệt. Nhưng tôi cần cô đi cùng tôi. Marcus sẽ không nghe lời tôi. Ông ấy cần nghe một thứ gì đó... xuyên thấu hơn logic."
"Tôi sẽ đi," Elara nói. Cô biết cuộc chiến của họ đã thay đổi. Nó không còn là chiến đấu với Vỏ bọc Hậu vệ hay súng plasma, mà là chiến đấu với những bóng ma của nỗi sợ hãi và khao khát hoàn hảo đang ẩn sâu trong tâm trí con người.
II. Bóng Ma Của Kẻ Sống Sót
Cuộc họp Hội đồng diễn ra trong một căn phòng lạnh lẽo, đối diện với Đài Tưởng Niệm. Chỉ huy Marcus, người đàn ông giờ đây đã bạc trắng cả mái tóc, ngồi ở vị trí trung tâm.
"Elara, Rian," Marcus chào, giọng ông ta đầy vẻ mệt mỏi và kiên quyết. "Tôi đánh giá cao công việc của các cháu. Nhưng chúng ta phải thực tế. Chúng ta đã chiến thắng cuộc chiến với máu. Chúng ta không thể để nó hủy hoại hòa bình bằng ký ức."
"Hòa bình được xây dựng trên sự thật, thưa Ngài," Rian trả lời, cậu cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Nếu chúng ta che giấu những ký ức tồi tệ, chúng ta sẽ lặp lại chúng. Chúng tôi đã thấy những dấu hiệu đầu tiên: những người tin rằng Archon đã đúng khi muốn làm cho thế giới 'sạch sẽ' hơn, mặc dù chúng ta đã ngăn chặn phương pháp của hắn."
Marcus đập tay xuống bàn. "Archon muốn xóa sổ lịch sử! Chúng ta chỉ muốn chỉnh sửa nó, vì lợi ích của sự ổn định! Ta đã mất Lyra, Kael, và gia đình ta vì cuộc chiến này. Ta không muốn thấy một thế hệ nữa sống trong nỗi kinh hoàng của Đại Dịch U Ám qua màn hình ba chiều."
Elara biết đây là lúc cô phải hành động. Cô đi đến giữa phòng, nhắm mắt lại.
"Thưa Ngài Marcus," Elara nói, giọng cô vang vọng trong không gian. "Ngài nghĩ rằng việc loại bỏ ký ức sẽ xóa đi nỗi đau của Ngài sao? Nỗi đau của chúng ta chính là di sản mà Lyra và Kael để lại."
Elara không chỉ nói. Cô dùng khả năng ngoại cảm của mình, không phải để tấn công, mà để tạo ra một liên kết tâm linh nhỏ với Marcus. Cô nhẹ nhàng truyền vào tâm trí ông một chuỗi ký ức mà cô đã hấp thụ:
Ký ức về đêm Lyra rời đi, biết mình sẽ không trở lại, nụ cười nhẹ nhõm trên môi cô.
Ký ức về Kael, trong Vỏ bọc Hậu vệ bị hỏng, biết rõ mình đang lao vào cái chết, nhưng ánh mắt anh không hề dao động.
Cảm giác lạnh lẽo của tro bụi kim loại còn sót lại trên Tầng 99, cùng với sự quyết tâm cuối cùng của Rian khi cậu mở khóa hệ thống.
Trong một giây, toàn bộ căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Marcus co rúm người lại, ông thở dốc. Ông không thấy hình ảnh, nhưng cảm nhận được gánh nặng cảm xúc của những sự hy sinh đó.
Khi Elara ngắt kết nối, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt Marcus.
"Ta hiểu," Marcus nói, giọng ông ta thì thầm, không còn vẻ giận dữ. "Ta muốn họ ra đi... thanh thản. Nhưng ta không thể thay đổi giá trị của việc họ đã làm."
"Chính nỗi đau đó đã cứu chúng ta, thưa Ngài," Elara nói. "Chúng ta không thể quên nó."
Marcus gật đầu. "Các cháu thắng rồi. Chúng ta sẽ không chạm vào bất kỳ hồ sơ nào. Toàn bộ lịch sử sẽ được bảo tồn."
Khi Elara và Rian rời khỏi phòng họp, Rian đi bên cạnh cô, vẻ mặt vẫn còn căng thẳng.
"Tôi tự hào về cô, Elara. Cô đã cứu lịch sử. Nhưng tôi có một tin xấu khác," Rian nói, đưa cho cô một máy tính bảng khác. "Trong lúc cô gây xao nhãng cảm xúc, tôi đã quét các máy chủ của Hội đồng. Tôi tìm thấy một Dấu hiệu Nguồn gốc rất tinh vi. Nó đang cố gắng thao túng dữ liệu kinh tế và nông nghiệp theo một mô hình cực kỳ phức tạp."
Elara nhìn vào màn hình. Mã đó lạnh lùng, hoàn hảo, và quen thuộc đến đáng sợ.
"Nó đến từ đâu?" Elara hỏi.
"Tôi đã theo dõi ngược lại. Nó đang phát ra từ một vệ tinh cũ kỹ, vô chủ, bị Archon bỏ rơi... ngay phía trên Vùng Băng Vĩnh Cửu." Rian siết chặt tay. "Ngay trên Lối mòn Hoàng đạo."
Elara cảm nhận một luồng năng lượng lạnh buốt, yếu ớt, nhưng đầy thù hận, dâng lên trong tâm trí cô. "Hắn ta không chết."
III. Hậu Quả Bị Lãng Quên
Chỉ có một người duy nhất có thể viết ra mã hoàn hảo đó. Tổng Tư lệnh Valerius.
"Hắn ta phải bị thương nặng," Elara lẩm bẩm. "Nếu không, hắn đã tái thiết Archon từ lâu rồi. Hắn đang ẩn mình, sử dụng vệ tinh cũ để gieo những hạt giống cuối cùng của ý thức hệ Chronos."
Rian và Elara biết rằng không thể đưa thông tin này cho Hội đồng. Nó sẽ gây ra một cuộc hoảng loạn toàn cầu. Sau khi đã chiến thắng cuộc chiến vật chất, sự trở lại của Valerius, dù yếu ớt, có thể thổi bùng lên một cuộc nội chiến ý thức hệ.
"Chúng ta phải làm điều đó một mình," Rian nói.
"Giống như Kael đã làm," Elara đáp lại.
Trong hai ngày tiếp theo, Elara và Rian chuẩn bị cho một nhiệm vụ tuyệt mật. Rian đã sửa chữa lại chiếc máy bay vận tải hạng nhẹ Archon mà họ đã dùng để thoát khỏi Zenith năm năm trước. Chiếc máy bay được cải trang thành một tàu khảo sát khí hậu.
"Chúng ta đang đi vào Lối mòn Hoàng đạo một lần nữa," Rian nói, khi họ cất cánh trong màn đêm.
"Lần này, chúng ta không phải đi xuyên qua. Chúng ta sẽ đi lên," Elara nói.
Hành trình đến Vùng Băng Vĩnh Cửu đầy những ký ức. Khi họ bay qua Lối mòn Hoàng đạo, Elara cảm nhận được nỗi đau của Lyra và sự kiên định của Kael. Nơi đây đã trở thành một nghĩa địa thiêng liêng.
Họ tìm thấy vệ tinh cũ kỹ, mục nát. Nó trôi nổi trong quỹ đạo thấp, chỉ đủ sức duy trì một nguồn năng lượng nhỏ. Rian điều khiển máy bay Archon neo vào vệ tinh.
Họ tìm thấy Nơi Ẩn Náu Cuối Cùng của Valerius trên một tảng băng trôi khổng lồ, ngay dưới vệ tinh, được ngụy trang hoàn hảo.
Đó là một cơ sở nhỏ, chỉ đủ cho một người. Khi Elara và Rian bước vào, không khí lạnh buốt, nhưng có mùi điện tử cũ kỹ và thuốc men.
Và họ thấy hắn.
Tổng Tư lệnh Valerius.
Hắn không mặc áo choàng trắng sang trọng. Hắn nằm trong một buồng trị liệu tĩnh, cơ thể hắn gầy gò, teo tóp. Vụ nổ rung chấn đã phá hủy hầu hết các chức năng thần kinh cấp cao của hắn. Hắn chỉ còn sống nhờ vào máy móc. Đôi mắt hắn vẫn mở to, nhìn chằm chằm vào một màn hình xanh lam mờ ảo, nơi các công thức toán học và mã hóa xoay tròn vô tận.
"Hắn là một cái vỏ rỗng," Rian thì thầm. "Chỉ có bộ não là hoạt động. Hắn đã biến ý thức của mình thành một con vi rút mã hóa."
"Hắn ta đang chờ đợi," Elara nói. "Chờ đợi sự Hoàn Hảo."
Valerius nhận ra họ. Hắn cố gắng nói, nhưng chỉ phát ra những tiếng rít khe khẽ.
"K... Kael... không... thắng..."
IV. Sự Kết Thúc Của Ý Thức Hệ
Rian nhanh chóng tiến đến, kết nối máy tính bảng của mình với hệ thống của Valerius.
"Hắn ta đã cài đặt một Hạt giống Ý thức hệ," Rian giải thích. "Một chương trình ngầm, được thiết kế để tự động làm sai lệch dữ liệu kinh tế và xã hội, khiến các lãnh đạo mới phải đưa ra những quyết định 'ổn định' nhưng cực đoan. Hắn đã biết mình sẽ thất bại, nên hắn gieo mầm Archon vào chính hệ thống mới của chúng ta."
Elara nhìn Valerius. Nỗi hận thù đã tan biến, chỉ còn lại sự thương hại. Hắn ta là một tượng đài của sự tuyệt vọng, một người đã biến nỗi sợ hãi về lỗi lầm thành một tôn giáo.
"Kael đã không giết hắn," Elara nói, giọng cô đầy sự thấu hiểu. "Anh ấy đã để hắn sống. Để chúng ta đối mặt với hắn theo cách này."
"Tôi có thể xóa mã. Nhưng nó sẽ mất thời gian," Rian nói.
Elara bước đến bên cạnh Valerius, đặt tay cô lên buồng trị liệu tĩnh. Cô đã quyết định. Cô không thể để Valerius sống sót, ngay cả trong hình hài này. Nhưng cô cũng không thể giết hắn.
Elara nhắm mắt lại. Cô dùng khả năng ngoại cảm của mình, lần này, cô không tạo ra liên kết với nỗi đau của mình. Cô tạo ra một liên kết với sự thật. Cô truyền vào tâm trí Valerius những khoảnh khắc mà hắn đã cố gắng xóa bỏ:
Cảnh Lyra đặt niềm tin vào Kael.
Cảnh Kael mỉm cười trước khi hy sinh.
Cảnh hàng triệu người Kháng chiến, không hoàn hảo, không có công nghệ, nhưng chiến đấu với hy vọng.
Cô không truyền sự đau đớn. Cô truyền sự thật về sự Tự Do Lựa Chọn và Vẻ Đẹp của Sự Không Hoàn Hảo.
Cơ thể Valerius co giật. Đôi mắt hắn mở to. Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn không thấy sự hoàn hảo mà hắn khao khát, mà thấy chính sự hỗn loạn đã cứu rỗi thế giới. Khuôn mặt hắn co lại, không phải vì sợ hãi, mà vì sự chấp nhận.
Valerius lịm đi. Màn hình xanh lam trước mặt hắn tắt hẳn.
"Hắn ta đã ra đi," Elara thì thầm. "Không phải do tôi giết, mà do sự thật đã đập tan ý thức hệ của hắn."
Rian hoàn tất việc xóa mã hạt giống. "Xong rồi. Không còn dấu vết của Chronos. Ngay cả trong không gian mạng."
Họ rời khỏi căn cứ. Rian kích hoạt cơ chế tự hủy chậm của vệ tinh và cơ sở. Khi máy bay Archon của họ bay đi, họ nhìn thấy một ánh chớp xanh lam yếu ớt, và tảng băng trôi tan ra, nuốt chửng nơi ẩn náu cuối cùng của Archon.
Họ đã chiến thắng cuộc chiến vĩ đại nhất: Cuộc chiến chống lại mong muốn sửa chữa thế giới.
Vài ngày sau, trở về Sanctuary Prime. Elara và Rian đứng trước Đài Tưởng Niệm Ký Ức. Một thế hệ trẻ em đang chơi đùa gần đó, chúng không sợ hãi. Chúng học về Đại Dịch U Ám và Chiến tranh Archon từ những tóm tắt chân thật, không bị che đậy.
"Chúng ta là những kiến trúc sư, không phải của sự hoàn hảo, mà của những vết sẹo," Rian nói, nhìn lên Đài Tưởng Niệm.
Elara mỉm cười, chạm vào chiếc vòng da của Kael. "Và chúng ta sẽ đảm bảo rằng, không ai có thể quên được sự đau đớn cần thiết để có được bình minh này."
Cuộc chiến đã kết thúc. Nhưng nhiệm vụ của những Người Giữ Ký Ức và Người Xây Dựng Lại sẽ kéo dài mãi mãi.