kẻ thế thân của ác quỷ

Chương 1: BÓNG ĐÊM THẨM QUYỀN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa đầu mùa hạ trút xuống dữ dội, làm ướt nhòa ô cửa sổ căn hộ nhỏ bé. Thẩm Thiên ngồi bó gối trên chiếc ghế mây cũ kỹ, cố gắng tập trung vào cuốn sách cũ kỹ, nhưng tâm trí anh cứ lơ lửng như sương khói. Đã ba ngày kể từ khi cha anh, Thẩm Quyết, Chủ tịch bí mật của Gia tộc Lãnh gia, qua đời vì một tai nạn xe hơi được cho là "định mệnh."

Thẩm Thiên là đứa con ngoài giá thú, sống ẩn dật suốt 20 năm, chỉ nhận được chu cấp và một cuộc gọi mỗi tháng từ cha. Anh chưa bao giờ đặt chân vào biệt thự chính của Lãnh gia—một pháo đài bằng đá hoa cương, biểu tượng của quyền lực đen tối và sự tàn nhẫn.

Đúng 8 giờ tối, chiếc điện thoại bàn cũ rung lên một âm thanh khô khốc.

"Là Thẩm Thiên?" Giọng nói bên kia đầu dây trầm thấp, lạnh lẽo, mang theo một thứ uy quyền không thể chống cự.

Thẩm Thiên nắm chặt cuốn sách: "Vâng, là tôi."

"Lãnh Ngạo. Đưa địa chỉ. Ngay bây giờ, chuẩn bị đồ đạc."

Chỉ vỏn vẹn ba câu, không một lời hỏi thăm, không một lời an ủi. Thẩm Thiên biết rõ Lãnh Ngạo. Hắn là con trai trưởng hợp pháp, người thừa kế duy nhất, và là huyền thoại sống của thế giới ngầm. Lãnh Ngạo, kẻ vừa bước lên vị trí Lãnh đạo tối cao của Gia tộc, nổi tiếng với sự độc đoán, tàn nhẫn, và đôi mắt lạnh hơn băng tuyết.

"Tôi... tôi nghĩ mình không cần thiết phải đến đó." Thẩm Thiên lắp bắp. Anh đã quen với cuộc sống đơn giản, tự do. Lãnh gia là một cái lồng mạ vàng mà anh sợ hãi từ tận đáy lòng.

"Không cần thiết?" Giọng Lãnh Ngạo cao lên một tông, nhưng vẫn bình tĩnh một cách đáng sợ. "Thẩm Quyết là cha ruột của cậu. Lãnh gia là nơi cậu thuộc về. Và quan trọng hơn, tôi đã ra lệnh."

Lời nói đó kết thúc mọi tranh luận. Nó không phải là yêu cầu, đó là một mệnh lệnh tuyệt đối.

Một chiếc Maybach đen tuyền bóng loáng xuất hiện trước cửa khu chung cư tồi tàn của Thẩm Thiên. Vệ sĩ mặc vest đen, cao lớn và im lặng như tượng đá, hộ tống anh.

Cuộc hành trình chỉ kéo dài 30 phút nhưng với Thẩm Thiên, nó dài như cả một kiếp người. Khi xe dừng lại, ánh sáng chói lòa từ biệt thự Lãnh gia chiếu rọi qua màn mưa. Kiến trúc Gothic lạnh lẽo, được bảo vệ nghiêm ngặt như một nhà tù.

"Thiếu gia, mời vào." Người vệ sĩ cúi đầu.

Sảnh chính của biệt thự rộng lớn đến mức choáng ngợp, được lát đá cẩm thạch đen và trang trí bằng những bức tượng cổ. Không khí nơi đây mang mùi của quyền lực, của tiền bạc, và của máu tanh bị che giấu.

Lãnh Ngạo đang đứng bên lò sưởi, nơi ngọn lửa chỉ làm tăng thêm vẻ u ám cho căn phòng. Hắn cao hơn hẳn Thẩm Thiên, dáng người được bao bọc trong bộ suit đen cắt may tinh xảo. Mái tóc đen nhánh rủ xuống trán, che khuất một phần ánh mắt sắc bén.

Hắn quay lại. Khoảnh khắc ánh mắt Lãnh Ngạo quét qua Thẩm Thiên, hơi thở anh lập tức ngừng lại. Đó là ánh mắt không hề có một chút cảm xúc con người nào, chỉ có sự tính toán, dò xét và một thứ ám ảnh khó tả.

"Cậu đến rồi." Lãnh Ngạo lên tiếng, giọng nói như tiếng đá va vào nhau.

Thẩm Thiên chỉ có thể gật đầu. Anh cố gắng tỏ ra kiên cường, nhưng trước Lãnh Ngạo, anh cảm thấy mình chỉ là một đứa trẻ trần truồng giữa tuyết lạnh.

Lãnh Ngạo tiến lại gần. Mùi nước hoa gỗ đàn hương lạnh lùng bao trùm lấy Thẩm Thiên. Bàn tay Lãnh Ngạo nâng cằm anh lên, không phải để dịu dàng, mà để ép buộc anh đối diện với ánh mắt của hắn.

"Cậu... thật sự giống." Lãnh Ngạo thì thầm, giọng nói mang theo một chút rung động kỳ lạ, đau đớn và khao khát.

Thẩm Thiên cứng đờ. Anh biết "giống" ai. Đó là Lãnh Phi, người anh em cùng cha khác mẹ đã mất của Lãnh Ngạo, người mà Lãnh Ngạo yêu thương và ám ảnh đến điên cuồng. Mọi người đồn rằng Lãnh Phi là điểm yếu duy nhất của Lãnh Ngạo, và cái chết của anh ta đã biến Lãnh Ngạo thành một ác quỷ không tim.

"Tôi không phải là Lãnh Phi," Thẩm Thiên dũng cảm nói, nhưng giọng anh run rẩy.

Lãnh Ngạo thả cằm anh ra, cười nhạt, nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Tôi biết. Lãnh Phi của tôi đã chết. Cậu là Thẩm Thiên. Nhưng nhìn cậu... tôi thấy dễ chịu hơn."

Hắn bước lùi lại, tay chỉ vào một chiếc ghế sofa bọc da: "Ngồi xuống. Từ giờ, nơi này là nhà của cậu. Và tôi là người kiểm soát tất cả."

Lãnh Ngạo ngồi xuống, bắt đầu ra luật: "Cậu sẽ ở đây. Không được phép ra khỏi cổng mà không có sự đồng ý của tôi. Không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài trừ khi tôi cho phép. Cậu sẽ học tất cả mọi thứ liên quan đến Gia tộc, và tôi sẽ đích thân dạy cậu."

"Tôi... tôi không muốn tham gia vào công việc của Gia tộc," Thẩm Thiên phản kháng. "Tôi muốn đi học, tôi muốn có cuộc sống của mình."

"Cuộc sống của cậu?" Lãnh Ngạo nhếch mép. "Cha cậu nợ tôi rất nhiều. Và cậu là món đồ thế chấp cuối cùng. Hơn nữa, cậu nghĩ một đứa con hoang yếu đuối như cậu có thể sống sót ngoài kia sau khi cha chết? Kẻ thù của Lãnh gia đang rình rập, và cậu là mồi ngon."

Lời nói đó làm Thẩm Thiên hiểu ra. Anh không được đưa về đây vì tình cảm anh em, mà vì anh là một con tin quý giá, một lá chắn, và một kẻ thế thân hoàn hảo.

"Và một điều nữa," Lãnh Ngạo đứng dậy, tiến đến gần Thẩm Thiên, cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả vào tai anh, "Phòng cậu ở cạnh phòng tôi. Khi tôi gọi, cậu phải đến. Ngay lập tức. Bất kể là giờ nào."

Thẩm Thiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Câu nói đó không chỉ là sự kiểm soát địa lý. Nó là lời tuyên bố về sự chiếm hữu tuyệt đối đối với cơ thể và tinh thần của anh.

"Không có 'anh em' ở đây, Thẩm Thiên. Chỉ có Lãnh đạo và Kẻ Thuộc Về. Cậu hiểu chứ?"

Thẩm Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Lãnh Ngạo, nơi chỉ thấy bóng dáng tuyệt vọng của chính mình. Anh nuốt khan, cắn chặt môi, và thì thầm:

"Tôi... hiểu."

Lãnh Ngạo nở một nụ cười thỏa mãn, giống như một con mãnh thú đã tóm được con mồi. Đêm đó, Thẩm Thiên được dẫn về căn phòng xa hoa nhưng trống rỗng của mình. Anh biết, từ giây phút này, cuộc sống của anh đã bị trói chặt bởi Bóng Đêm Thẩm Quyền của người anh trai tàn nhẫn và bị ám ảnh này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×