kẻ thế thân của ác quỷ

Chương 2: KẺ THẾ THÂN BỊ KHÓA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thẩm Thiên thức dậy trong một căn phòng mà ánh sáng và bóng tối dường như đối lập nhau. Rèm cửa nhung dày màu xanh đậm chặn hết nắng sớm, biến căn phòng thành một cái hộp kín mít và sang trọng. Chiếc giường King size mềm mại như nhung, nhưng anh lại có cảm giác như đang ngủ trên một tảng băng. Anh là con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng mạ vàng, chỉ mới sau một đêm.

Anh bước xuống, chân trần chạm vào sàn gỗ lạnh. Mọi thứ trong phòng đều mới, đều đắt tiền, nhưng không hề mang dấu vết cá nhân của anh. Anh cố mở cửa ban công, nhưng nó đã bị khóa. Cửa chính cũng vậy. Lời đe dọa của Lãnh Ngạo về việc bị "giam lỏng" là thật.

Thẩm Thiên tìm thấy một bộ quần áo mới được đặt sẵn trên ghế sofa: áo sơ mi lụa và quần tây cao cấp. Anh phải thừa nhận, dù kinh tởm sự sắp đặt này, anh cũng không thể nào chống cự nổi sự chăm sóc kiểu độc tài đó.

Bữa sáng được phục vụ trong một phòng ăn rộng lớn, trang trí cầu kỳ nhưng vắng lặng. Lãnh Ngạo đã ngồi sẵn ở cuối bàn, đọc một tờ báo tiếng nước ngoài. Hắn mặc áo sơ mi đen, cài cúc hờ hững, để lộ một phần cơ bắp săn chắc ở cổ và cánh tay, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng quyến rũ chết người.

"Ngồi đi," Lãnh Ngạo ra lệnh. Giọng hắn không gắt gỏng, nhưng không cho phép sự chậm trễ.

Thẩm Thiên kéo ghế ngồi, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể. Anh không dám nhìn thẳng vào Lãnh Ngạo, chỉ tập trung vào đĩa trứng ốp la hoàn hảo trước mặt. Anh nhận ra, từ giây phút này, ngay cả việc ăn uống cũng là một nghi thức tuân thủ.

"Ngày hôm nay, cậu sẽ gặp quản gia Trương. Ông ấy sẽ hướng dẫn cậu về các quy tắc cơ bản trong biệt thự này. Có mười ba vệ sĩ trực tiếp bảo vệ an ninh cậu, mỗi người đều là chuyên gia. Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, Thẩm Thiên. Cậu sẽ không thể ra khỏi cổng."

Thẩm Thiên nắm chặt dao dĩa. "Anh nói tôi không cần thiết phải chạy. Anh nói đây là nhà của tôi."

Lãnh Ngạo gấp tờ báo lại, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao găm vào anh. "Đúng. Và nhà của tôi có tường cao, có hàng rào điện, và có tôi. Cậu là người thuộc về tôi, và tôi bảo vệ tài sản của mình một cách tuyệt đối."

"Tôi không phải là tài sản của anh! Tôi là em trai anh!" Thẩm Thiên không kìm được, bật thốt.

Lãnh Ngạo bật cười lạnh. "Em trai? Cậu chỉ là kết quả của một đêm sai lầm giữa cha tôi và một người phụ nữ không tên. Anh em trong Lãnh gia chỉ có tôi và Phi. Cậu, là kẻ thế thân được tạo ra để xoa dịu nỗi đau của tôi."

Lời nói tàn nhẫn ấy như một nhát dao đâm xuyên qua Thẩm Thiên. Anh cúi gằm mặt, sự xấu hổ và uất hận dâng lên.

Sau bữa ăn, quản gia Trương, một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, dẫn Thẩm Thiên đi tham quan biệt thự. Ông ta ôn tồn nhưng giọng điệu không thể chối cãi, lặp lại các quy tắc của Lãnh Ngạo, đặc biệt là điều cấm kỵ: không bao giờ được bước vào phòng làm việc ở tầng hai của Lãnh Ngạo, trừ khi được triệu tập.

"Và Thiếu gia Thẩm Thiên," quản gia Trương dừng lại trước một hành lang vắng vẻ, "đặc biệt cẩn thận khi ở gần Lãnh tiên sinh. Ngài ấy là người có sự chiếm hữu rất cao, nhất là với những thứ ngài ấy xem là quan trọng."

Buổi chiều, Thẩm Thiên được dẫn đến thư viện. Lãnh Ngạo đang ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi một chồng tài liệu.

"Bắt đầu học. Đây là luật kinh doanh ngầm của Gia tộc Lãnh. Cậu phải nắm rõ từ gốc rễ."

Thẩm Thiên lướt qua những trang tài liệu. Anh chỉ là một sinh viên văn học, không hề có hứng thú với thế giới tội phạm. "Tôi không thể học được những thứ này."

Lãnh Ngạo đứng dậy. Hắn đi vòng qua chiếc bàn gỗ, áp sát Thẩm Thiên vào kệ sách. Hơi thở của hắn nóng hổi và mang theo một mùi nguy hiểm.

"Không thể?" Lãnh Ngạo lặp lại, giọng nói khàn đặc. "Cậu có thể. Nếu cậu không hiểu bằng lý trí, tôi sẽ dạy cậu bằng cơ thể."

Bàn tay Lãnh Ngạo luồn vào mái tóc mềm mại của Thẩm Thiên, kéo đầu anh ngửa ra. Đôi mắt hắn trở nên đen đặc, chứa đầy sự chiếm hữu và khao khát bị dồn nén.

"Cậu có khuôn mặt của Phi, có sự nhút nhát của Phi. Cậu làm tôi phát điên, Thẩm Thiên. Cậu biết không?"

Không đợi Thẩm Thiên kịp phản ứng, Lãnh Ngạo cúi xuống. Nụ hôn đó không hề có sự dịu dàng, nó là sự áp đặt thô bạo, một hình thức trừng phạt và dán nhãn. Môi hắn cắn mút mạnh mẽ, lưỡi hắn xâm nhập một cách thô lỗ, buộc Thẩm Thiên phải đáp ứng. Thẩm Thiên run rẩy, nước mắt trào ra vì sự tủi nhục và kinh hãi. Đây không phải là nụ hôn. Đây là sự tuyên bố quyền sở hữu.

Lãnh Ngạo lùi lại, nhìn gương mặt Thẩm Thiên đỏ ửng và sưng húp với vẻ mặt thỏa mãn pha lẫn tự căm ghét.

"Cậu có thể ghét tôi. Cậu có thể căm hận tôi. Nhưng tôi là người duy nhất quyết định cuộc sống của cậu. Và tôi sẽ dạy cậu rằng, chỉ có sự vâng lời mới mang lại sự yên bình." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve môi Thẩm Thiên, nơi vừa bị hắn dày vò. "Bây giờ, tiếp tục đọc. Nếu cậu không thuộc lòng mười điều luật này trước bữa tối, tôi sẽ có cách dạy khác. Một cách... sâu sắc hơn."

Thẩm Thiên đứng đó, trái tim đập như muốn vỡ tung. Anh nhận ra, sự kiểm soát của Lãnh Ngạo không chỉ dừng lại ở cánh cửa khóa chặt. Hắn đang khóa cả thể xác và tâm hồn anh. Anh là kẻ thế thân bị khóa chặt, và trò chơi của ác quỷ mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×