Sáng hôm sau, Thẩm Thiên thức dậy trong sự đau nhức và trống rỗng. Anh mở mắt, cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy không phải là trần nhà, mà là khuôn mặt đang ngủ say của Lãnh Ngạo, nằm bên cạnh anh.
Thẩm Thiên giật mình, cố gắng lùi lại, nhưng cánh tay Lãnh Ngạo vẫn đặt hờ trên eo anh, không hề siết chặt, nhưng đủ nặng để giữ chân anh lại. Hắn ngủ thật sâu, khuôn mặt không còn vẻ tàn nhẫn và độc đoán của đêm qua, mà lại mang một nét mệt mỏi, thậm chí là yếu đuối.
Đêm qua, sau cơn bạo liệt trong Căn Phòng Tối, Lãnh Ngạo đã bế anh trở về phòng ngủ, tự tay vệ sinh và bôi thuốc cho anh bằng sự dịu dàng đến rợn người. Đó là sự mâu thuẫn khủng khiếp: một kẻ vừa hành hạ anh tàn nhẫn, lại quay sang chăm sóc anh như một bảo vật mong manh.
Thẩm Thiên nhìn dấu vết bầm tím trên cánh tay mình. Anh cảm thấy kinh tởm chính bản thân và căm ghét người đàn ông đang ngủ bên cạnh. Nhưng khi anh cố gắng đứng dậy, vết thương khiến anh rên lên khe khẽ.
Lãnh Ngạo lập tức tỉnh giấc. Ánh mắt hắn vẫn sắc lạnh, nhưng ngay lập tức chuyển sang sự lo lắng và dịu dàng thái quá khi nhìn thấy Thẩm Thiên.
"Đừng cử động," Lãnh Ngạo ra lệnh, giọng khàn khàn. Hắn đưa tay đỡ lấy lưng anh. "Cậu bị thương. Tôi sẽ giúp cậu."
Thẩm Thiên đẩy tay hắn ra. "Đừng chạm vào tôi."
"Đừng cứng đầu, Thẩm Thiên." Lãnh Ngạo nhíu mày, nhưng không giận dữ. "Tôi biết tối qua tôi đã mạnh tay. Nhưng đó là lỗi của cậu, vì đã chọc giận tôi."
"Anh... anh đổ lỗi cho tôi?" Thẩm Thiên cảm thấy uất ức đến mức bật cười chua chát.
"Đúng," Lãnh Ngạo thẳng thắn. "Nếu cậu ngoan ngoãn chấp nhận số phận, chấp nhận vị trí của mình, tôi sẽ không cần phải dùng đến vũ lực."
Lãnh Ngạo bước xuống giường. Hắn gọi quản gia, yêu cầu mang cháo dinh dưỡng và thuốc giảm đau đến tận phòng. Sau đó, hắn quay lại giường, ôm Thẩm Thiên vào lòng, đầu anh tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
"Nghỉ ngơi đi. Hôm nay cậu không cần phải học hay gặp ai cả." Lãnh Ngạo vuốt ve tóc anh một cách trấn an, như thể anh chỉ là một đứa trẻ đang sợ hãi sau một cơn ác mộng. "Tôi xin lỗi vì đã làm cậu đau. Nhưng tôi không xin lỗi vì muốn sở hữu cậu."
Sự chân thành trong lời xin lỗi bị pha lẫn với sự chiếm hữu độc đoán này khiến Thẩm Thiên rơi vào trạng thái bối rối. Anh nên căm hận Lãnh Ngạo, nhưng sự ấm áp này, sự bảo vệ tuyệt đối và sự chăm sóc tận tâm này, lại mang đến một chút an ủi kỳ lạ. Đây là Hương Vị Tội Lỗi: sự kích thích của ham muốn và bạo tàn bị che đậy bởi sự dịu dàng hậu-ân ái.
Suốt cả ngày hôm đó, Lãnh Ngạo không rời khỏi phòng. Hắn ngồi bên cạnh Thẩm Thiên, tự tay đút cháo cho anh, đọc tài liệu nhưng thỉnh thoảng lại nhìn anh. Hắn giữ khoảng cách thể xác, nhưng lại thể hiện sự kiểm soát cảm xúc tuyệt đối.
"Cậu muốn gì? Quần áo mới? Sách? Hay một căn phòng khác?" Lãnh Ngạo hỏi, giọng điệu như đang thỏa thuận với một vật sở hữu quý giá.
"Tôi muốn ra ngoài," Thẩm Thiên khẽ nói. "Tôi muốn đi dạo, hít thở không khí tự do."
Lãnh Ngạo im lặng một lúc. Hắn biết rõ việc giam giữ tuyệt đối sẽ sớm khiến anh phát điên. Hắn cần phải nới lỏng dây xích một chút, nhưng vẫn giữ được sự kiểm soát.
"Được," Lãnh Ngạo đáp. "Tuần tới, tôi sẽ có một chuyến công tác. Cậu sẽ đi cùng tôi. Cậu sẽ có cơ hội ra ngoài, nhưng luôn phải trong tầm mắt tôi. Đừng làm những chuyện ngu xuẩn."
Thẩm Thiên thoáng thấy tia hy vọng. Chuyến công tác. Đó là cơ hội để anh tìm kiếm sự giúp đỡ bên ngoài, hoặc ít nhất là thu thập thông tin về thế giới đen tối này. Anh phải giả vờ chấp nhận sự sắp đặt này.
"Tôi... tôi sẽ ngoan ngoãn," Thẩm Thiên thì thầm, giọng nói mang theo sự khuất phục giả tạo.
Lãnh Ngạo mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, làm khuôn mặt hắn bớt đi vẻ tàn nhẫn. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán anh.
"Tốt lắm. Kẻ thế thân ngoan ngoãn là kẻ thế thân được yêu thương."
Sự chiếm hữu của Lãnh Ngạo bắt đầu thay đổi chiến thuật: từ bạo lực thô bạo sang kiểm soát bằng tâm lý và những "ưu đãi" ngọt ngào. Thẩm Thiên cảm thấy mình đang trôi dần vào một vòng xoáy nguy hiểm: sợ hãi, căm ghét, nhưng đồng thời cũng bắt đầu có chút lệ thuộc vào sự bảo vệ tuyệt đối và sự chú ý độc quyền của Lãnh Ngạo.
Anh biết anh phải tìm cách trốn thoát, nhưng cảm giác tội lỗi và sự hoảng loạn đang dần bị thay thế bằng sự quen thuộc kinh hoàng với xiềng xích.