kẻ thế thân của ác quỷ

Chương 4: CĂN PHÒNG TỐI CỦA KÝ ỨC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trở về từ buổi tiệc, không khí trong biệt thự lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Thẩm Thiên cảm thấy kiệt sức, cả thể xác và tinh thần. Sự nhục nhã công khai của Lãnh Ngạo đã dập tắt mọi ý định phản kháng còn sót lại.

Anh vừa kịp cởi bỏ bộ lễ phục ngột ngạt thì tiếng gõ cửa khô khốc vang lên. Thẩm Thiên không cần hỏi cũng biết là ai.

Lãnh Ngạo bước vào, không cần sự cho phép. Hắn không còn vẻ ngoài lịch lãm của một ông trùm xã hội nữa, mà là một con thú bị thương đang tìm kiếm sự xoa dịu. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Thẩm Thiên, đầy dằn vặt và khao khát.

"Mặc quần áo vào. Đi theo tôi," Lãnh Ngạo ra lệnh.

Thẩm Thiên vội vàng khoác tạm chiếc áo choàng tắm lụa. Anh cảm thấy lo lắng tột độ. Đây là lần đầu tiên anh bị triệu tập vào phòng của Lãnh Ngạo.

Lãnh Ngạo dẫn anh lên tầng hai, đi qua hành lang tối đen như mực. Hắn dừng lại trước một cánh cửa cuối dãy, được làm bằng gỗ mun chạm khắc tinh xảo. Đây không phải là phòng ngủ, mà là nơi quản gia Trương đã cảnh báo: Phòng làm việc – hay nói đúng hơn, là Phòng Bí Mật.

Lãnh Ngạo mở cửa, không khí bên trong lạnh buốt. Căn phòng không phải là nơi làm việc, mà là một phòng thờ cúng chứa đầy kỷ vật. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng một bức chân dung lớn treo trên tường.

Đó là một chàng trai trẻ, có mái tóc đen mềm mại và đôi mắt phảng phất nét buồn, nhưng lại rực rỡ sức sống. Anh ta trông giống hệt Thẩm Thiên, nhưng trưởng thành hơn, kiên cường hơn.

"Đây là Lãnh Phi," Lãnh Ngạo nói, giọng hắn trầm khàn, đầy cảm xúc. "Người anh em ruột thịt của tôi. Tình yêu của tôi. Và là người bị chính cha chúng ta giết chết gián tiếp."

Thẩm Thiên đứng sững. Toàn bộ căn phòng là một bảo tàng dành cho Lãnh Phi. Từng món đồ chơi cũ, từng cuốn sách, từng bức ảnh chụp chung với Lãnh Ngạo, tất cả đều được bảo quản cẩn thận như bảo vật. Lãnh Ngạo đã sống với bóng ma này bao nhiêu năm qua?

"Nhìn đi, Thẩm Thiên," Lãnh Ngạo xoay vai anh lại, ép anh đối diện với bức chân dung, sau đó quay anh về phía hắn. "Cậu có thể chối bỏ, nhưng cậu chính là Phi tái sinh. Thẩm Quyết đã biết điều này, và đã gửi cậu đến cho tôi như một món quà chuộc lỗi."

Thẩm Thiên bàng hoàng. "Không! Tôi không phải là anh ấy! Tôi không biết gì về thế giới của anh! Tôi là tôi!"

Mâu thuẫn bùng nổ. Thẩm Thiên đẩy Lãnh Ngạo ra, gào lên trong cơn tuyệt vọng: "Tôi căm ghét anh! Tôi căm ghét việc anh dùng tôi để che lấp nỗi đau của mình! Tôi thà chết còn hơn làm kẻ thế thân!"

Sự phản kháng đó là điều cuối cùng Lãnh Ngạo có thể chịu đựng. Khuôn mặt hắn biến đổi, sự đau đớn biến thành cơn thịnh nộ bạo liệt.

"Câm mồm!" Lãnh Ngạo quát lớn. "Cậu không có quyền ghét tôi! Cậu không có quyền phản kháng! Ở đây, tôi là luật lệ, và tôi nói cậu là của tôi, thì cậu là của tôi!"

Lãnh Ngạo túm lấy vai Thẩm Thiên, đẩy mạnh anh vào bức tường gỗ lạnh lẽo. Chiếc áo choàng tắm tuột ra một nửa, để lộ làn da trắng nõn dưới ánh đèn lờ mờ.

[H+ Cảnh Chiếm Hữu Bạo Liệt Đầu Tiên – Sự Trừng Phạt và Khẳng Định Quyền Lực]

Sự tức giận và ám ảnh của Lãnh Ngạo bùng phát thành hành động. Hắn xé toạc phần vải còn lại, tàn nhẫn và nhanh chóng. Không có lời dạo đầu, không có sự dịu dàng. Đây là sự chiếm đoạt thô bạo, là sự trừng phạt cho sự chống đối.

Thẩm Thiên đau đớn đến tận xương tủy. Nước mắt anh giàn giụa, tan chảy trong sự hoảng loạn. Anh cố gắng đẩy Lãnh Ngạo ra, nhưng sức mạnh của kẻ nắm giữ quyền lực là tuyệt đối. Hắn chỉ cần dùng một tay để khống chế toàn bộ cơ thể anh.

"Cậu nhìn tôi đây!" Lãnh Ngạo nghiến răng, buộc Thẩm Thiên phải đối mặt với hắn ngay cả trong hành động tội lỗi này. "Cậu phải nhớ: Cậu thuộc về ai! Cậu là của tôi! Từng hơi thở, từng tế bào, tất cả đều phải dâng hiến cho tôi!"

Sự kiểm soát của hắn không chỉ dừng lại ở thể xác. Hắn muốn nghiền nát ý chí, muốn anh phải hoàn toàn khuất phục. Hắn dùng sự tàn bạo để khắc sâu vào tâm trí anh định nghĩa về sự chiếm hữu.

Trong cơn đau đớn và bế tắc, Thẩm Thiên chỉ có thể thút thít, tiếng nức nở vang vọng trong căn phòng chất chứa đầy ký ức cấm kỵ.

Khi mọi thứ kết thúc, Lãnh Ngạo buông Thẩm Thiên ra. Cơ thể anh đổ gục xuống sàn gỗ lạnh lẽo. Lãnh Ngạo đứng đó, thở dốc, ánh mắt đầy giằng xé giữa sự thỏa mãn điên cuồng và sự hối hận thoáng qua.

Hắn quỳ xuống, dùng ngón tay thô ráp lau đi những giọt nước mắt trên má Thẩm Thiên. "Đây là cái giá cho sự phản kháng. Cậu phải học cách vâng lời, Thẩm Thiên. Tôi không muốn làm đau cậu... nhưng nếu đó là cách duy nhất giữ cậu bên cạnh, tôi sẽ làm."

Thẩm Thiên nằm đó, không còn sức để nhúc nhích. Anh không chỉ bị tổn thương về thể xác, mà còn bị nghiền nát về tinh thần. Anh đã bị Lãnh Ngạo cưỡng đoạt ngay dưới ánh mắt của kẻ đã chết – Lãnh Phi. Anh chính thức bị biến thành kẻ thế thân, bị chiếm hữu trong tội lỗi và sự cấm kỵ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×