kẻ thống trị và vật sở hữu

Chương 1: The Onyx Room


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùi ẩm mốc của khu chung cư cũ, mùi thuốc sát trùng rẻ tiền từ bệnh viện và mùi sợ hãi. Đó là tất cả những gì Khả Doanh cảm nhận được trong suốt một tháng qua. Cuộc sống của cô, từ một đường thẳng tẻ nhạt, đột nhiên bị bẻ gãy thành một mớ hỗn độn không lối thoát.

Tờ giấy báo viện phí trên bàn nhàu nát dưới bàn tay đang siết chặt của cô. Con số trên đó như một con quái vật đang nhe nanh cười nhạo sự bất lực của cô. Ba trăm triệu. Ba trăm triệu cho ca phẫu thuật tim của Khải, em trai cô, là hy vọng duy nhất để nó có thể sống một cuộc đời bình thường. Nhưng với một nhân viên văn phòng quèn lương ba cọc ba đồng như cô, đó là một con số không tưởng.

Tiếng chuông điện thoại réo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Là một số lạ. Cô biết là ai.

“Sao rồi cô em? Tiền của tụi anh tính đến đâu rồi?” Giọng gã đàn ông ở đầu dây bên kia lấc cấc, pha lẫn sự đe dọa không che giấu.

“Tôi… tôi xin các anh cho tôi thêm vài ngày nữa…” Khả Doanh run rẩy.

“Vài ngày? Mày nghĩ tụi tao mở trại từ thiện à?” Gã cười khẩy. “Tao cho mày hạn cuối là tối mai. Không có tiền thì đừng trách sao thằng em bệnh tật của mày lại có thêm vài cái xương gãy. À, mà con chị xinh xắn như mày, chắc cũng ‘làm’ được khối tiền đấy nhỉ? Hay để anh em tao giúp cho?”

Tút… tút… tút…

Gã cúp máy. Khả Doanh đổ sụp xuống ghế, nước mắt lã chã rơi. Tuyệt vọng. Đó là cảm giác duy nhất đang bóp nghẹt lấy cô. Cô đã vay mượn khắp nơi, đã cầm cố mọi thứ có thể, nhưng vẫn không đủ. Lời đề nghị ghê tởm của gã cho vay nặng lãi cứ văng vẳng bên tai. Không, cô không thể để Khải xảy ra chuyện, cũng không thể để bản thân rơi vào vũng bùn đó.

Đúng lúc này, cô nhớ đến tấm danh thiếp màu đen tuyền mà một người đồng nghiệp cũ đã dúi vào tay cô tuần trước. Chị ta nói với giọng đầy ẩn ý: “Khi nào cùng đường rồi thì đến đây. Chỉ cần em đủ can đảm, tiền bạc không phải là vấn đề.”

Trên tấm danh thiếp chỉ có một cái tên duy nhất: “The Onyx Room” và một dòng địa chỉ ở quận 1. Không số điện thoại, không website.

Can đảm. Cô còn gì để mất nữa đâu?

Tối hôm đó, Khả Doanh đứng trước một tòa nhà văn phòng sang trọng nhưng không có vẻ gì là một câu lạc bộ. Cô đi theo chỉ dẫn, bước vào một thang máy riêng ở tầng hầm. Thang máy không có nút bấm tầng, chỉ có một khe đọc thẻ. Cô đưa tấm danh thiếp vào. Cửa thang máy khép lại, rồi từ từ đi xuống, sâu dưới lòng đất.

Cánh cửa mở ra, một thế giới hoàn toàn khác hiện ra trước mắt. Không phải tiếng nhạc xập xình hay ánh đèn màu nhấp nháy. Nơi đây tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Nội thất được thiết kế theo phong cách tối giản nhưng xa xỉ, với hai màu chủ đạo là đen và vàng đồng. Không khí thoang thoảng mùi gỗ trầm hương và rượu đắt tiền. Vài người đàn ông mặc vest lịch lãm và những người phụ nữ xinh đẹp trong những bộ váy gợi cảm đang ngồi ở những khu vực riêng tư, nói chuyện khẽ khàng. Tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ.

Một người phụ nữ mặc sườn xám đen, đeo mặt nạ hồ ly, bước tới. “Chào mừng đến với The Onyx Room. Cô là người mới?”

“Vâng… tôi…” Khả Doanh lắp bắp.

“Đi theo tôi.”

Người phụ nữ dẫn cô vào một căn phòng nhỏ. “Ở đây, chúng tôi không mua bán thể xác tầm thường. Chúng tôi cung cấp những trải nghiệm. Và những người tìm đến đây, họ trả tiền cho sự phục tùng, sự vâng lời tuyệt đối. Cô hiểu ý tôi chứ?”

Khả Doanh sững sờ. BDSM. Cô đã từng nghe loáng thoáng về nó. Một thế giới của xiềng xích, của sự thống trị và phục tùng.

“Công việc của cô, nếu cô được chọn, là trở thành ‘vật sở hữu’ của một ‘Chủ Nhân’,” người phụ nữ tiếp tục, giọng đều đều. “Cô sẽ phải đáp ứng mọi yêu cầu của họ, tuân theo mọi quy tắc họ đặt ra. Đổi lại, cô sẽ có được thứ mà cô muốn.”

Đầu óc Khả Doanh quay cuồng. Đây còn tệ hơn những gì cô tưởng tượng. Nhưng hình ảnh em trai nằm trên giường bệnh và lời đe dọa của đám xã hội đen lại hiện về.

“Tôi… tôi phải làm gì?”

Người phụ nữ mỉm cười sau lớp mặt nạ. “Trước hết, cô cần cho chúng tôi thấy cô ‘đáng giá’ đến mức nào.”

Cô ta đưa cho Khả Doanh một chiếc mặt nạ ren đen đơn giản và một chiếc váy lụa hai dây màu trắng ngà, mỏng đến mức gần như trong suốt. “Thay đồ đi. Sẽ có người đến xem ‘hàng’.”

Khi Khả Doanh bước ra khỏi phòng thay đồ, cô cảm thấy như mình đang trần truồng trước cả thế giới. Chiếc váy mỏng manh dính chặt vào người, để lộ từng đường cong cơ thể. Cô được dẫn đến một sân khấu nhỏ ở giữa sảnh chính, nơi có một chiếc ghế bành bằng da màu đen đặt sẵn. Ánh đèn duy nhất chiếu thẳng vào cô, biến cô thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Cô có thể cảm nhận được hàng chục ánh mắt đang quét qua mình từ trong bóng tối, những ánh mắt đánh giá, phân tích, như thể cô là một món hàng đang được trưng bày.

Cô run rẩy, cảm giác nhục nhã và sợ hãi dâng lên đến cực điểm. Cô muốn bỏ chạy. Nhưng rồi cô nghĩ đến Khải. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp, uy lực vang lên từ một góc tối nhất của căn phòng, một giọng nói khiến tất cả những tiếng xì xào khác phải im bặt.

“Món đồ này, tôi lấy.”

Giọng nói đó không lớn, nhưng lại mang một quyền lực tuyệt đối, như một lời phán quyết không thể kháng cự. Khả Doanh mở mắt, cố gắng nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng cô chỉ thấy một bóng người đàn ông cao lớn đang ngồi trong bóng tối, một vị vua đang chọn lấy vật sở hữu của mình. Định mệnh của cô, ngay tại giây phút này, đã được định đoạt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×