kẻ thống trị và vật sở hữu

Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn sân khấu vụt tắt. Người phụ nữ đeo mặt nạ hồ ly nhanh chóng bước đến, khoác một chiếc áo choàng lụa mỏng lên vai Khả Doanh và khẽ nói vào tai cô: “Cô rất may mắn. Đi theo tôi.”

May mắn? Khả Doanh cười cay đắng trong lòng. Cô cảm thấy mình như một con cừu non vừa được một con sói đầu đàn chọn làm con mồi. Cô được dẫn đi qua một hành lang dài, đến trước một cánh cửa gỗ mun không có tay nắm. Người phụ nữ đặt tay lên một máy quét vân tay, cánh cửa lặng lẽ mở ra.

Bên trong là một văn phòng sang trọng đến mức đáng kinh ngạc. Sàn gỗ tối màu, tường được bọc da, và một bên hoàn toàn là kính, nhưng không phải nhìn ra ngoài, mà là một tấm kính một chiều nhìn thẳng ra sảnh chính nơi cô vừa đứng. Một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế da lớn sau bàn làm việc, quay lưng về phía cô.

“Chủ Nhân, người của ngài đây ạ.” Người phụ nữ nói, giọng đầy kính cẩn, rồi lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Sự im lặng đặc quánh, nặng nề đến mức Khả Doanh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực. Cô đứng bất động, hai tay nắm chặt lấy vạt áo choàng.

Người đàn ông từ từ xoay ghế lại.

Khoảnh khắc đó, Khả Doanh gần như nín thở. Anh ta không đeo mặt nạ. Và anh ta đẹp một cách nguy hiểm. Khoảng ngoài ba mươi, khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, sống mũi cao thẳng. Anh mặc một bộ vest được may đo tỉ mỉ, nhưng không thắt cà vạt, hai cúc áo sơ mi trên cùng được mở ra, để lộ một phần lồng ngực rắn rỏi. Mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng. Đặc biệt nhất là đôi mắt. Đôi mắt đen, sâu và sắc bén như dao, đang nhìn cô chằm chằm, một cái nhìn xuyên thấu, như thể mọi lớp phòng vệ, mọi suy nghĩ của cô đều bị anh ta lột trần.

Anh chính là Trịnh Bảo Long, người đàn ông mà hình ảnh vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh. Một luật sư thiên tài, chủ nhân của một trong những công ty luật lớn nhất thành phố. Không ai có thể ngờ, con người được mệnh danh là “bàn tay vàng” của giới luật sư với vẻ ngoài cấm dục, lịch lãm kia lại là vị vua của thế giới ngầm này.

“Lại đây.” Anh ra lệnh, giọng nói trầm thấp, chính là giọng nói cô đã nghe ở ngoài sảnh.

Đôi chân Khả Doanh như bị đóng đinh xuống sàn.

Thấy cô không động đậy, anh nhíu mày, một sự không hài lòng thoáng qua trong mắt. “Tôi không thích nhắc lại lần thứ hai.”

Sự uy hiếp trong giọng nói của anh khiến cô phải khuất phục. Cô từ từ bước tới, mỗi bước đi đều nặng như đeo chì. Cô dừng lại trước bàn làm việc của anh, cách một khoảng an toàn.

“Gần hơn.”

Cô nuốt nước bọt, bước thêm vài bước nữa, cho đến khi đầu gối gần như chạm vào cạnh bàn.

Anh không nói gì, chỉ im lặng quan sát cô. Ánh mắt anh như một chiếc máy quét, lướt từ khuôn mặt hoảng sợ, xuống bờ vai run rẩy, rồi dừng lại ở đôi chân trần của cô trên tấm thảm lông. Sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn cả những lời quát mắng. Nó tạo ra một áp lực vô hình, bóp nghẹt lấy cô.

“Tên?”

“Dạ… Khả Doanh.”

“Tuổi?”

“Hai mươi tư.”

“Lý do đến đây?” Anh hỏi, dù anh đã có trong tay một bản báo cáo chi tiết về cô.

“Tôi… tôi cần tiền.”

“Bao nhiêu?”

“Ba trăm triệu.”

Trịnh Bảo Long khẽ nhếch mép, một nụ cười nửa miệng đầy vẻ trào phúng. “Chỉ ba trăm triệu mà phải bán mình vào đây sao? Cô rẻ mạt thật đấy.”

Câu nói của anh như một cái tát vô hình giáng vào mặt cô. Sự tủi nhục khiến nước mắt cô trực trào ra. Nhưng cô cố cắn chặt môi, kiềm nén lại. Cô không thể khóc, không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt người đàn ông này.

Sự quật cường trong đôi mắt ngấn nước của cô dường như khiến anh hứng thú. Anh đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc và tiến về phía cô. Thân hình cao lớn của anh đổ một cái bóng khổng lồ trùm lên người cô. Anh cao hơn cô rất nhiều, khiến cô phải ngước lên nhìn. Mùi hương nam tính từ người anh, một mùi hương của gỗ tuyết tùng và bạc hà, bao bọc lấy cô, vừa quyến rũ lại vừa nguy hiểm.

Anh đưa tay lên, ngón tay thon dài, lạnh lẽo chạm vào cằm cô, nâng mặt cô lên. “Tôi có thể cho cô thứ cô muốn. Thậm chí nhiều hơn thế.” Anh nói, giọng thì thầm. “Nhưng tôi có một quy tắc. Vật sở hữu của Trịnh Bảo Long phải hoàn toàn sạch sẽ, cả thể xác lẫn tinh thần. Cô đã từng ở bên người đàn ông nào chưa?”

Câu hỏi thẳng thừng và riêng tư khiến mặt Khả Doanh đỏ bừng. Cô lắc đầu.

“Tốt.” Anh hài lòng. “Vậy thì, kể từ bây giờ, cô là của tôi.”

Anh buông cằm cô ra, quay về bàn làm việc, lấy ra một tập tài liệu và một cây bút. “Đây là hợp đồng. Thời hạn một năm. Trong một năm này, cô sẽ sống với tôi, tuân theo mọi mệnh lệnh của tôi. Cô không có quyền từ chối, không có quyền hỏi lại. Cô chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: làm hài lòng Chủ Nhân của mình. Đổi lại, em trai cô sẽ được phẫu thuật ở bệnh viện tốt nhất, và món nợ của cô sẽ được trả sạch.”

Anh đẩy bản hợp đồng về phía cô. “Ký đi.”

Khả Doanh nhìn vào bản hợp đồng dày cộp, những điều khoản được ghi rõ ràng, chi tiết đến đáng sợ. “Quyền sở hữu tuyệt đối”, “trừng phạt thân thể”, “không được có tình cảm”. Đây không phải là một bản hợp đồng, đây là một bản giao kèo bán linh hồn.

Nhưng cô còn lựa chọn nào khác sao?

Cô cầm lấy cây bút, bàn tay run rẩy đến mức gần như không thể kiểm soát. Cô ký tên mình lên trang cuối cùng. Nét chữ “Khả Doanh” méo mó, xiêu vẹo, như chính cuộc đời cô lúc này.

Khi cô đặt bút xuống, Trịnh Bảo Long mỉm cười, một nụ cười của kẻ chiến thắng. Anh cầm lấy bản hợp đồng.

“Chào mừng đến với thế giới của tôi, Nô Lệ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×