Mùi rượu vang đắt tiền, nước hoa Pháp và tham vọng không hề che giấu lẩn quẩn trong không khí của buổi đấu giá từ thiện tại tầng thượng khách sạn Grand Serene. Ánh đèn chùm pha lê rọi xuống, khiến mọi gương mặt ở đây trở nên sắc nét và giả tạo.
Thiên đứng ở một góc khuất, khoác trên mình bộ vest Savile Row được cắt may hoàn hảo. Anh không phải là Thiên. Anh là Khải, một kiến trúc sư trẻ tuổi, tài năng, vừa trở về từ nước ngoài, được mời tham gia sự kiện này bởi một đối tác kinh doanh mới nổi.
Mục tiêu của Thiên không phải là đấu giá tác phẩm nghệ thuật, mà là một người duy nhất: con gái út của thủ lĩnh tổ chức tội phạm khét tiếng mà anh đang tìm cách thâm nhập.
Thiên đã dành sáu tháng để xây dựng danh tính Khải—một kiến trúc sư có xuất thân trong sạch, sở thích tinh tế, và một quá khứ đủ bí ẩn để thu hút sự tò mò, nhưng không đủ để gây ra nghi ngờ. Anh đã học cách mỉm cười một cách chân thành, cách nói về nghệ thuật và cổ phiếu, cách uống rượu vang như thể anh sinh ra là để làm tất cả những điều đó.
Tổ chức này được điều hành bởi Ông Dũng, một người đàn ông bí ẩn, khó lường, kẻ luôn dùng vỏ bọc kinh doanh hợp pháp để che đậy các hoạt động bất hợp pháp. Cách duy nhất để Thiên tiếp cận Ông Dũng là qua điểm yếu duy nhất của hắn: con gái út.
Thiên liếc nhìn đồng hồ. Ánh phải xuất hiện. Cô là chìa khóa. Kế hoạch đã được vạch sẵn: anh sẽ gặp cô, thu hút cô, khiến cô yêu anh, và sau đó kết hôn với cô. Đơn giản, tàn nhẫn, và cần thiết cho nhiệm vụ.
Ánh: Sự Dịu Dàng Giả Tạo
Cánh cửa lớn mở ra. Ánh bước vào.
Cô không mặc những bộ váy dạ hội lộng lẫy như những tiểu thư khác. Cô mặc một chiếc váy lụa đen giản dị, mái tóc búi cao gọn gàng, toát lên vẻ ngoài của một cô gái trẻ ngây thơ, có chút mơ mộng và hoàn toàn lạc lõng giữa buổi tiệc của giới thượng lưu.
Nhưng Thiên biết cô không hề lạc lõng. Dưới cái tên Mai, Ánh đã khéo léo xây dựng vỏ bọc của mình là một sinh viên nghệ thuật đang cố gắng thoát khỏi cái bóng tội lỗi của cha mình. Cô tỏ ra chán ghét công việc làm ăn của gia đình, luôn tìm kiếm sự chân thật và những giá trị nghệ thuật thuần khiết.
Ánh đi thẳng đến khu vực trưng bày một bức tượng đồng cổ kính. Cô chăm chú nhìn nó, nhưng thực ra, cô đang bí mật kích hoạt một máy quét siêu nhỏ trên chiếc vòng tay của mình. Mục tiêu của cô là tìm ra một tệp dữ liệu mật mà cô tin rằng cha mình đã giấu trong bức tượng đó.
Ánh cũng nhận ra sự hiện diện của Thiên ngay lập tức. Cô đã được cảnh báo về một "người lạ mặt hoàn hảo" sắp thâm nhập vào vòng tròn xã hội của cô. Cô biết Thiên là một con mồi (hoặc một kẻ săn mồi khác) do cha cô hoặc kẻ thù của cha cô cử đến. Bàn cờ đã bắt đầu, và cô buộc phải là người chủ động.
Ánh khẽ nhíu mày, đóng vai một người bị xúc động mạnh bởi vẻ đẹp của tác phẩm, rồi cô cố tình làm rơi chiếc ví da cá sấu trên tay.
Pha Chạm Mặt Được Dàn Dựng
Đây là tín hiệu. Thiên bước ra khỏi góc khuất, dáng đi tự tin nhưng không hề vồ vập. Anh tiến đến nhặt chiếc ví giúp cô.
"Xin lỗi, tiểu thư," Thiên nói, giọng anh trầm ấm và điềm đạm, không chút tán tỉnh. "Cô có vẻ đang bị cuốn hút bởi tác phẩm này."
Ánh ngước lên, đôi mắt cô mở to, lấp lánh sự kinh ngạc ngây thơ mà cô đã luyện tập rất kỹ trước gương.
"Cảm ơn anh. Vâng... tôi chỉ cảm thấy bức tượng này thật cô đơn. Như thể nó đang giữ một bí mật nào đó," Ánh nói, giọng cô mềm mại và có chút buồn bã. Cô đang thử anh. Nếu anh là một kẻ lừa đảo thông thường, anh sẽ nói về giá trị nghệ thuật hay tiền bạc.
Thiên mỉm cười, một nụ cười khiến người đối diện cảm thấy anh đang thực sự nhìn thấy tâm hồn cô. "Cô đơn? Hay là nó đang chờ đợi một ai đó đến để giải thoát bí mật đó?"
Đó là câu trả lời hoàn hảo. Nó vừa lãng mạn, vừa bí ẩn, và hoàn toàn khớp với vỏ bọc "Khải" của anh.
"Có lẽ vậy," Ánh nói, cảm thấy một sự rùng mình chạy dọc sống lưng, không phải vì sợ hãi, mà vì sự kết nối điện áp mà cô không ngờ tới. "Tôi là Mai. Sinh viên nghệ thuật."
"Khải. Kiến trúc sư," Thiên đáp lại. Anh đưa tay ra. Lớp da thuộc của chiếc ví anh vừa nhặt vẫn còn giữ hơi ấm từ tay cô. "Thật vinh dự được gặp gỡ một tâm hồn nhạy cảm trong một nơi đầy rẫy sự tính toán này."
Ánh nắm lấy tay anh. Cái chạm này, được dàn dựng tỉ mỉ từ cả hai phía, đã tạo ra một sự rung động không thể phủ nhận. Họ nhìn vào mắt nhau. Trong giây lát, cả hai đều quên đi vai diễn của mình, tự hỏi: Liệu đằng sau lớp vỏ bọc hoàn hảo này, có phải là một người đang tìm kiếm mình thật không?
Nước Cờ Đầu Tiên
Cuộc trò chuyện của họ tiếp tục một cách suôn sẻ, đầy những ám chỉ về nghệ thuật, về sự giả tạo của xã hội, và về những ước mơ thầm kín. Thiên đóng vai một người đàn ông sâu sắc, đang tìm kiếm ý nghĩa, và Ánh đóng vai một cô gái dịu dàng, đang tìm kiếm sự chân thật.
"Cô có vẻ không thích những buổi tiệc thế này," Thiên nói, anh đặt ly rượu xuống.
"Tôi phải đến. Vì gia đình," Ánh thở dài nhẹ nhàng. "Tôi chỉ ước mình có thể trốn đi đâu đó, nơi không có sự dối trá."
Thiên biết đây là lúc tấn công. "Tôi đang thiết kế một dự án biệt thự trên đỉnh đồi. Hoàn toàn cách biệt với thành phố. Cô có muốn xem bản thiết kế không? Tôi nghĩ, cô sẽ là người duy nhất thực sự hiểu được ý đồ của nó."
Đó là một lời mời thẳng thắn nhưng đầy tinh tế. Ánh biết đó là lời mời vào vòng tròn nguy hiểm của anh, một cách để anh tiếp cận thông tin về cha cô. Nhưng đó cũng là lời mời của một người đàn ông đang cố gắng cho cô thấy thế giới hoàn hảo mà cô hằng mong muốn.
Ánh cười nhẹ, chấp nhận sự nguy hiểm. "Tôi rất muốn. Tôi luôn tin rằng, nếu ta không thể trốn khỏi sự dối trá, thì ta nên học cách làm chủ nó."
Nụ cười đó, đầy bí ẩn và sắc sảo, khiến Thiên nhận ra một điều: Mai không hề ngây thơ như anh nghĩ. Bàn cờ đã bắt đầu, và đối thủ của anh không phải là một con tốt. Cô là một Nữ Hoàng đang ẩn mình trong lớp vỏ bọc của một công chúa. Và anh, một Điệp viên ngầm, đã sẵn sàng để tiến hành nước cờ kết hôn.