kết nối của hai thân phận giả

Chương 2: Cú Chạm Định Mệnh Dưới Lớp Băng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi đấu giá, Thiên quay về căn hộ an toàn của mình, một nơi hoàn toàn không để lại dấu vết của thân phận thật. Anh ngồi trước màn hình máy tính, phân tích mọi cử chỉ, lời nói của Ánh tại buổi tiệc. Anh phát hiện ra những điểm mâu thuẫn nhỏ: đôi mắt cô không hề ngây thơ như lời nói, và cách cô di chuyển cho thấy cô có kinh nghiệm trong việc né tránh đám đông một cách có chủ đích.

"Mai không đơn giản," Thiên lẩm bẩm, nụ cười nhếch mép. Anh biết mình phải thay đổi chiến lược. Thay vì đóng vai một người đàn ông hoàn hảo, anh sẽ đóng vai một người có chút vụng về, có chút bí ẩn, để khơi gợi sự tò mò của cô.

Anh gửi cho Ánh một tin nhắn hẹn gặp, với một câu mời đầy ẩn ý: "Tôi có bản thiết kế của ngôi nhà trên đồi, nhưng tôi nghĩ cô sẽ quan tâm đến một thứ khác hơn: một thứ có thể giúp cô trốn thoát khỏi thế giới này."

Thiên biết mình đang đánh cược. Anh đang tiết lộ một phần nhỏ của sự nguy hiểm, một chiêu bài tâm lý để xem phản ứng của cô. Nếu cô sợ hãi và rút lui, nhiệm vụ sẽ thất bại. Nếu cô chấp nhận, anh sẽ biết rằng cô cũng không phải là người đơn giản.

Ánh: Sự Thử Nghiệm Nguy Hiểm

Ánh nhận được tin nhắn và bật cười. Khải không phải một kiến trúc sư, anh ta là một kẻ săn mồi rất tinh ranh. Anh ta không dùng chiêu trò thông thường mà lại sử dụng chính mong muốn của cô.

Cô biết rõ cha mình đã cài đặt hệ thống giám sát trên điện thoại của cô. Mọi tin nhắn, cuộc gọi đều có thể bị theo dõi. Cô không thể từ chối thẳng thừng, mà phải chấp nhận lời mời, nhưng theo cách của mình.

Ánh hẹn gặp Thiên tại một quán cà phê sách cũ kỹ, nơi có nhiều góc khuất và hệ thống an ninh lỏng lẻo. Cô ăn mặc đơn giản, tóc búi cao, không trang điểm. Cô muốn xem liệu Khải có còn tỏ ra lãng mạn trong một môi trường không phù hợp với giới thượng lưu hay không. Cô muốn nhìn thấy con người thật của anh, nếu có.

Khi Thiên đến, Ánh quan sát anh. Anh không hề tỏ ra khó chịu với không gian chật hẹp. Anh ngồi xuống, đặt một cuốn sách về triết học lên bàn, và gọi một ly cà phê đen. Anh cư xử như thể đây là nơi anh thường đến, một nơi anh thực sự thuộc về. Ánh cảm thấy một sự tò mò mạnh mẽ. Cô bắt đầu thấy bối rối.

Ranh Giới Bắt Đầu Mờ Đi

Cuộc nói chuyện của họ không xoay quanh công việc hay những cuộc hẹn hò. Họ nói về sách, về triết học, về ý nghĩa của sự sống.

"Có một điều tôi luôn nghĩ," Ánh nói, ánh mắt cô nhìn sâu vào Thiên. "Liệu chúng ta có đang sống trong một vở kịch mà tất cả mọi người đều đóng vai không?"

Thiên không trả lời ngay. Anh đặt tách cà phê xuống, nhìn thẳng vào cô. "Nếu vậy, cô nghĩ mình đang đóng vai gì?"

"Một vai diễn mà tôi không thể thoát ra," Ánh đáp. "Còn anh?"

"Tôi... không có vai diễn nào cả. Chỉ là một người đang cố gắng tìm thấy một câu chuyện thật," Thiên trả lời. Đó là một câu trả lời hoàn toàn chân thật. Anh không cần phải giả dối, vì nhiệm vụ của anh chính là tìm kiếm một sự thật.

Ánh đã từng đối diện với nhiều kẻ lừa đảo, nhưng chưa ai làm cô cảm thấy sự chân thật và sự trống rỗng cùng lúc như Thiên. Cô cảm nhận được một nỗi cô đơn sâu thẳm trong đôi mắt anh, giống hệt với nỗi cô đơn của chính cô.

Nụ Hôn Dưới Mưa

Buổi hẹn hò kết thúc khi cơn mưa bất ngờ ập đến. Họ cùng chạy ra ngoài, tìm một mái hiên để trú. Nước mưa rơi xuống, làm ướt mái tóc của Ánh và bộ vest của Thiên. Trong khoảnh khắc đó, lớp vỏ bọc sang trọng của họ bị lột bỏ. Thiên chỉ là một người đàn ông đang cố gắng bảo vệ một người phụ nữ khỏi cơn mưa.

Thiên nhìn Ánh. Mái tóc ướt dính vào khuôn mặt cô, làm lộ ra sự ngây thơ thật sự. Không còn là "Mai" của buổi đấu giá, không còn sự sắc sảo của một "công chúa."

"Cô không giống những gì tôi nghĩ," Thiên nói, giọng anh đầy sự ngạc nhiên.

Ánh không trả lời. Cô chỉ nhìn anh, nhận ra rằng, trong cơn mưa này, "Khải" cũng không giống những gì cô nghĩ.

Thiên nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt ướt đẫm của Ánh. Anh không biết đó là một nước cờ trong nhiệm vụ hay một cảm xúc thật sự nữa. Anh cúi xuống và hôn cô.

Đó là một nụ hôn của sự thăm dò. Nhưng khi môi họ chạm vào nhau, một tia lửa điện không thể phủ nhận đã lan truyền. Đó là sự hòa hợp của hai tâm hồn cô độc, của hai kẻ thù đang tìm kiếm một lối thoát khỏi cuộc đời dối trá.

Khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều sững sờ. Vị ngọt của tình yêu và vị đắng của sự phản bội lẫn lộn trong không khí. Họ đã vượt qua một ranh giới nguy hiểm. Và cả hai đều biết rằng, từ giờ trở đi, ván cờ này không chỉ còn là nhiệm vụ, mà còn là một trò chơi của trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×