kết nối của hai thân phận giả

Chương 3: Kiểm Tra Lòng Tin: Món Quà Rủi Ro


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau nụ hôn, Ánh cảm thấy mình vừa bước qua một ngưỡng cửa. Cảm xúc thật của cô đối với Thiên (Khải) là không thể phủ nhận, nhưng điều đó càng khiến cô cảnh giác hơn. Cô biết, trong thế giới của cô, cảm xúc là điểm yếu chết người.

Vỏ bọc "Mai" của Ánh không thể che giấu kỹ năng phân tích và quan sát. Cô đã thấy cách Thiên lảng tránh một góc độ cụ thể trên camera an ninh, và cô đã nhận thấy những vết chai sần trên lòng bàn tay anh—không phải của một kiến trúc sư chuyên cầm bút chì, mà là của một người thường xuyên cầm súng hoặc vũ khí.

Ánh quyết định tiến hành cuộc điều tra đầu tiên, bằng một cách cực kỳ tinh vi và lãng mạn.

Cô mua một chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn, đắt tiền và khó kiếm. Cô dành cả đêm để cài đặt một bộ mã hóa âm thanh siêu nhỏ vào bên trong cơ chế hoạt động của đồng hồ, che giấu nó hoàn hảo dưới lớp vỏ bọc kim loại. Bộ mã hóa này được lập trình để ghi lại bất kỳ tần số vô tuyến mã hóa nào phát ra từ thiết bị liên lạc của điệp viên.

Đây là món quà rủi ro của cô. Nếu Thiên là kẻ vô tội, anh sẽ đeo nó. Nếu anh là một điệp viên, anh sẽ nhận ra mối nguy hiểm và vô hiệu hóa nó, qua đó tự tố cáo mình.

Thiên: Giải Mã Lời Thử Thách

Thiên nhận món quà từ Ánh một tuần sau đó, khi anh đến thăm cô tại căn hộ studio nơi cô đang sống dưới danh tính "Mai".

"Anh nói anh không có vai diễn nào, Khải," Ánh nói, trao hộp quà cho anh với ánh mắt lấp lánh. "Vậy thì hãy đeo chiếc đồng hồ này. Nó sẽ cho anh biết thời gian của chúng ta là có thật hay không."

Thiên nhận hộp quà. Anh không cần mở nó ra. Bàn tay anh, đã được huấn luyện để cảm nhận sự bất thường nhỏ nhất, đã nhận ra ngay sự thay đổi tinh vi về trọng lượng và tần số âm thanh bên trong chiếc đồng hồ.

Anh biết Ánh đang thử anh. Cô đang chơi một trò chơi nguy hiểm.

Thiên không lập tức phá hủy nó. Anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp, hoàn toàn chân thật. "Tôi sẽ không bao giờ để thời gian của chúng ta là giả dối, Mai."

Anh đeo đồng hồ lên tay. Anh biết cách vô hiệu hóa con chip mà không làm hỏng chiếc đồng hồ, nhưng anh đã chọn một nước đi táo bạo hơn. Anh quyết định giải mã nó thành một thông điệp khác.

Thiên đã dành ba tiếng đồng hồ trong căn phòng an toàn của mình, không phải để gỡ bỏ thiết bị, mà để thay đổi lập trình của nó. Anh biến bộ mã hóa gián điệp của Ánh thành một thiết bị ghi lại và phát ra một đoạn âm thanh được mã hóa tinh vi – một đoạn nhạc piano lãng mạn mà anh đã sáng tác riêng.

Vượt Qua Bài Kiểm Tra

Sáng hôm sau, Ánh nhận được một tin nhắn lạ trên máy tính bảng của mình—một tệp âm thanh mã hóa. Cô ngay lập tức giải mã nó, mong chờ nghe thấy đoạn hội thoại bí mật hoặc tần số liên lạc của điệp viên.

Nhưng thay vào đó, cô nghe thấy một bản nhạc piano da diết.

Nó không phải là bản nhạc công khai. Nó là bản nhạc thể hiện sự cô độc, sự giằng xé, và sự dịu dàng không thể kìm nén. Nó dường như đang kể câu chuyện của một người đàn ông bị ràng buộc bởi nhiệm vụ, nhưng đang bị giằng xé bởi cảm xúc.

Ánh hoàn toàn bị choáng váng. Không chỉ Thiên đã vượt qua bài kiểm tra bằng cách không hủy hoại chiếc đồng hồ, mà anh còn sử dụng chính công nghệ gián điệp của cô để gửi một thông điệp cá nhân, không thể giả dối về cảm xúc của mình.

Cô nhận ra rằng:

Thiên rất nguy hiểm, vì anh đã nhận ra và can thiệp vào thiết bị của cô.

Thiên thực sự đang đấu tranh với tình cảm này, vì một điệp viên lạnh lùng sẽ không lãng phí thời gian vào việc sáng tác nhạc.

Ánh gửi lại một tin nhắn, lần này không có mã hóa, nhưng đầy ẩn ý: "Bản nhạc của anh rất hay, Khải. Nhưng nó có vẻ hơi buồn. Nó có phải là bản thiết kế thật sự cho ngôi nhà trên đồi không?"

Thiên nhận tin nhắn và mỉm cười. Anh biết Ánh đã hiểu. Cả hai đã chấp nhận rằng, dù họ đang nói dối về danh tính, cảm xúc của họ là sự thật. Trò chơi đã nâng lên một cấp độ mới: sự thao túng không còn là để lừa dối, mà là để bảo vệ và yêu thương đối phương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×