Sau khi nghe được đoạn ghi âm hai mặt của Thiên, Ánh biết cô không còn là một người chơi trung lập nữa. Cô đã chọn. Cô sẽ tiếp tục vai diễn của mình, nhưng với mục tiêu duy nhất: bảo vệ Thiên khỏi sự nguy hiểm của chính nhiệm vụ anh.
Cô sắp xếp một buổi hẹn hò tại một bảo tàng nghệ thuật đương đại, một nơi lạnh lẽo, tĩnh mịch. Cô muốn tạo ra một không gian nơi họ có thể đối diện với sự thật mà không cần phải nói ra bằng lời.
Khi Thiên đến, Ánh không tỏ ra giận dữ hay tổn thương. Cô chỉ nhìn anh với một ánh mắt sâu thẳm, chất chứa cả sự hiểu biết và sự chấp nhận.
"Em đã nghĩ rất nhiều về lời anh nói, Khải," Ánh nói, tay cô chạm vào một bức tượng đá. "Về sự giả dối. Em nghĩ, điều đáng sợ nhất không phải là nói dối, mà là không còn biết đâu là sự thật nữa."
Thiên biết cô đang nói về đoạn ghi âm. Anh cảm thấy một sự ngưỡng mộ sâu sắc đối với cô gái này. Cô đã thấy sự phản bội của anh, nhưng lại chọn tha thứ bằng sự thấu hiểu.
"Anh biết em nói gì," Thiên đáp, giọng anh trầm hơn. "Đôi khi, để bảo vệ điều mình yêu, người ta phải chấp nhận sống trong sự dối trá."
Lời Thử Thách Vô Thanh
Ánh đưa Thiên đến một khu vực trưng bày bức tranh trừu tượng có màu sắc hỗn loạn. Cô bắt đầu nói về cha cô, nhưng dưới danh nghĩa "người giám hộ" bí ẩn.
"Người giám hộ của em rất quyền lực. Ông ấy sẽ không tha thứ cho bất kỳ sự phản bội nào," Ánh nói, ánh mắt cô đầy cảnh báo. "Nếu anh muốn ở lại, anh phải cho em thấy anh đủ dũng cảm để vượt qua nỗi sợ hãi đó."
Ánh đặt tay lên ngực Thiên. Cô không cần dùng công nghệ để dò xét nữa. Cô chỉ cần cảm nhận nhịp tim anh.
Thiên hiểu cô muốn gì. Cô không muốn anh rời đi. Cô muốn anh chứng minh rằng anh sẽ đối mặt với nguy hiểm cùng cô.
Anh nắm lấy tay cô, siết chặt. "Anh sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi cuộc chiến của mình. Và nếu cô là một phần của cuộc chiến đó, anh sẽ bảo vệ cô."
Thiên nhẹ nhàng dẫn Ánh đến một góc tối, khuất sau một bức tường trưng bày. Anh kéo cô vào một nụ hôn thứ hai, mạnh mẽ và dứt khoát hơn lần trước.
Đây không phải là một nước cờ trong nhiệm vụ. Đây là một sự cam kết vô thanh, được thực hiện dưới sự giám sát của hàng chục camera an ninh.
Cú Chạm Khẳng Định Định Mệnh
Trong nụ hôn đó, cả hai đều buông bỏ mọi lớp vỏ bọc:
Thiên cảm nhận được sự tuyệt vọng và mục tiêu của Ánh. Anh nhận ra cô không phải là con gái ngây thơ của thủ lĩnh. Cô là người đang tìm cách hạ bệ chính cha mình.
Ánh cảm nhận được sự kiên định và sự hy sinh của Thiên. Cô nhận ra anh không phải là một kẻ lừa đảo vì tiền bạc, mà là một điệp viên đang chiến đấu cho một lý tưởng lớn hơn.
Nụ hôn kéo dài, là lời thú tội và lời thề nguyền của họ.
Khi họ rời nhau, Ánh thầm thì, giọng cô chứa đầy sự cảnh báo nhưng cũng là sự chấp nhận: "Em biết anh đang tính toán điều gì. Nhưng anh phải hứa với em, Khải... đừng chết."
Thiên cười nhẹ. "Anh sẽ không. Chúng ta cần nhau để chiến thắng trò chơi này."
Họ đã chính thức bước vào một liên minh. Một liên minh được xây dựng trên sự dối trá, nhưng lại được củng cố bằng một tình yêu chân thật và một mục tiêu chung—hạ bệ tổ chức, bảo vệ nhau.