khế ước huyết nguyệt

Chương 1: Phong Ấn Cổ Mộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đã về chiều, sương mù phủ kín rừng sâu, gió thổi qua khe núi rít lên từng hồi như tiếng than khóc. Đoàn đệ tử của Thanh Vân Môn nối nhau đi, tay cầm pháp khí chiếu sáng, từng bước thận trọng tiến vào vùng cấm địa được ghi chép trong điển tịch.

Trong số đó, Thiên Dao lạc lõng hơn cả. Nàng mặc y phục trắng đơn sơ, gương mặt thanh tú, đôi mắt trong trẻo lấp lánh sự cảnh giác. Đây là lần đầu tiên nàng được giao nhiệm vụ quan trọng: thám hiểm cổ mộ dưới chân núi Huyết Nguyệt – nơi từng ghi lại trận đại chiến chính – ma nghìn năm trước.

“Thiên Dao, đi sát theo hàng, đừng tách đoàn.” – giọng của sư tỷ phía trước vang lên.

“Dạ.” – nàng khẽ đáp, siết chặt pháp kiếm trong tay.

Nhưng dường như số phận luôn trêu ngươi. Chỉ một bước chân trượt, Thiên Dao rơi khỏi hàng, lạc vào một khe nứt tối om. Tiếng gọi của đồng môn bị nuốt chửng bởi bóng tối đặc quánh.

Nàng cố gắng đứng dậy, phủi bụi trên áo. Ánh sáng từ viên dạ châu trong tay le lói, để lộ khung cảnh bên trong: một hành lang dài, tường đá khắc đầy phù văn cổ xưa, mơ hồ tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

Tim Thiên Dao đập mạnh. Nàng biết mình đã lạc vào nơi không nên đặt chân đến. Nhưng thay vì sợ hãi bỏ chạy, một thứ lực lượng kỳ quái lại thôi thúc nàng bước tiếp.

Hành lang dẫn đến một đại điện rộng lớn. Ở giữa là bệ đá khổng lồ, trên đó khắc vô số ấn ký, tỏa sáng u ám như lửa ma trơi. Ở trung tâm bệ đá là một bóng đen khổng lồ, tựa như thân thể bị xiềng xích giam cầm hàng vạn năm.

Hơi thở của nó lạnh lẽo, nặng nề đến mức khiến Thiên Dao nghẹt thở.

Nàng run run lùi lại, nhưng bàn tay vô tình chạm phải vết cắt trên cánh tay, máu nhỏ xuống nền đá.

Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ phù văn trên bệ đá đồng loạt sáng rực. Từng sợi xích sắt rung chuyển, tiếng gầm trầm thấp vọng khắp không gian.

“Máu… của thiên mệnh…”

Âm thanh vang vọng như từ địa ngục, khiến máu trong người Thiên Dao đông cứng. Nàng hoảng loạn, quay đầu định bỏ chạy, nhưng mặt đất chấn động, tường đá sụp đổ. Một luồng lực hút kinh khủng kéo nàng về phía bệ đá.

Bóng đen khổng lồ cựa mình. Đôi mắt đỏ như máu mở ra trong màn đêm.

Ma Tôn Hàn Dạ – kẻ từng khiến tam giới khiếp sợ – đã tỉnh lại sau nghìn năm phong ấn.

Hơi thở của hắn bùng nổ, cuồng bạo như bão tố, quét tung mọi bụi đất. Xiềng xích rạn nứt, từng mảnh sắt gãy vụn rơi xuống đất phát ra âm thanh chát chúa.

Hàn Dạ nhìn thẳng vào Thiên Dao. Đôi mắt đỏ ngầu lóe lên tia sáng nguy hiểm, nhưng khóe môi lại cong thành nụ cười tàn khốc.

“Là ngươi… kẻ đã phá phong ấn của ta.”

Giọng nói trầm thấp, như vừa cám dỗ vừa uy hiếp, khiến sống lưng nàng lạnh buốt.

Thiên Dao cố gắng giơ kiếm, nhưng tay run bần bật. “Ngươi… ngươi là ai?”

“Ta là kẻ mà chính đạo các ngươi căm thù… là Ma Tôn Hàn Dạ.”

Tên hắn vang lên, khiến trái tim Thiên Dao thắt lại. Nàng từng nghe qua trong sách cổ: Ma Tôn, kẻ bị phong ấn dưới lòng đất vì tội đồ tam giới. Không ngờ hôm nay chính nàng lại là người phá bỏ xiềng xích ấy.

Hàn Dạ bước xuống bệ đá, từng bước nặng nề, nhưng khí tức áp bách khiến không gian rung chuyển.

“Ngươi… thật thú vị.” – hắn cúi sát, đưa tay nâng cằm nàng, giọng cười khàn khàn. – “Máu ngươi mang linh lực thuần khiết nhất, cũng chính là chìa khóa giải thoát cho ta. Hóa ra thiên mệnh lại là một nữ tử mong manh như thế.”

Thiên Dao gạt mạnh tay hắn, cố gắng lùi lại. “Đừng chạm vào ta!”

Hàn Dạ bật cười, trầm thấp, ma mị. “Ngươi không có quyền lựa chọn nữa đâu, tiểu nữ nhân. Từ khoảnh khắc máu ngươi rơi xuống, số phận chúng ta đã gắn chặt.”

Ngay sau đó, ấn ký trên bệ đá đồng loạt bùng sáng lần nữa, tạo thành một vòng huyết nguyệt quỷ dị bao quanh cả hai. Sợi dây vô hình như trói buộc linh hồn Thiên Dao, khắc dấu ấn đỏ rực lên cổ tay nàng.

Nàng hoảng hốt nhìn xuống: khế ước huyết nguyệt đã thành lập.

Và đôi mắt đỏ rực của Hàn Dạ lúc này, rực sáng hơn bao giờ hết – vừa như kẻ thống trị, vừa như dã thú tìm được con mồi không thể thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×