khế ước huyết nguyệt

Chương 2: Ma Tôn Thức Tỉnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm thanh xiềng xích gãy vụn dội khắp đại điện. Từng mảnh sắt nặng nề rơi xuống đất, chấn động khiến bụi đá bay mù mịt. Cả không gian chìm trong thứ uy áp ma lực khủng khiếp, như một con ác thú vừa tỉnh giấc sau vạn năm ngủ đông.

Thiên Dao lùi từng bước, lòng bàn tay rịn mồ hôi, pháp kiếm trong tay run rẩy như muốn rơi xuống. Nàng chưa bao giờ đối diện với hơi thở nào đáng sợ đến vậy. Chỉ cần một ánh nhìn của hắn cũng đủ khiến tim nàng co thắt, linh lực trong người loạn nhịp.

Từ giữa bụi mù, một thân ảnh cao lớn hiện ra.

Đó là một nam nhân mặc hắc y, mái tóc dài đen nhánh tung bay, đôi mắt đỏ như máu sáng rực trong bóng tối. Làn da hắn nhợt nhạt như băng, nhưng toàn thân tỏa ra khí tức ma mị, quyến rũ và nguy hiểm chết người.

Hắn đưa tay chạm vào xiềng xích vừa vỡ, ánh nhìn sắc bén lóe lên tia khát máu, rồi bật cười khàn khàn:

“Cuối cùng… ta cũng tự do.”

Giọng nói ấy vang vọng, trầm thấp, nặng nề, như tiếng trống trận gõ trong tim Thiên Dao.

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh:
“Ngươi… chính là Ma Tôn bị phong ấn dưới Huyết Nguyệt Cổ Mộ?”

Đôi mắt đỏ rực xoáy thẳng vào nàng, chứa đựng sự thích thú xen lẫn nguy hiểm:
“Đúng vậy. Và cũng chính ngươi… đã phá phong ấn trói buộc ta hàng nghìn năm.”

Thiên Dao chấn động. Nàng lùi thêm một bước, siết chặt chuôi kiếm. “Không… ta không cố ý!”

Hắn nhếch môi, nụ cười ma mị khiến không khí xung quanh lạnh thêm mấy phần. “Không quan trọng. Máu của ngươi đã chọn ta. Từ giờ trở đi, chúng ta không thể tách rời.”

Bàn tay to lớn chợt vươn ra, nắm lấy cổ tay nàng. Một luồng khí nóng bỏng truyền qua da thịt, len lỏi vào tận linh hồn. Trên cổ tay Thiên Dao, dấu ấn huyết nguyệt đỏ rực hiện lên, như bông hoa yêu dị nở rộ.

Cảm giác đau nhói pha lẫn tê dại khiến nàng hốt hoảng, giãy giụa:
“Thả ta ra!”

Nhưng Hàn Dạ chỉ siết chặt hơn, ghé sát khuôn mặt tuấn mị của hắn vào tai nàng, hơi thở nóng rực phả lên làn da mỏng manh:
“Ngươi biết khế ước huyết nguyệt có nghĩa là gì không? Mỗi lần ta chạm vào ngươi… sức mạnh của ta sẽ hồi phục, còn ngươi thì mất đi linh lực. Thú vị chứ?”

Thiên Dao trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy. Nàng hiểu, đây là trói buộc sinh tử.

Hàn Dạ cười khẽ, giọng điệu vừa như trêu chọc vừa như tuyên bố:
“Từ nay, ngươi chính là ‘song tu lô đỉnh’ của ta. Ngươi có thể hận, có thể phản kháng… nhưng không thể rời khỏi ta.”

Một tia lửa giận lóe lên trong lòng Thiên Dao, nàng dốc toàn bộ linh lực còn lại, vung kiếm chém thẳng vào hắn.

“Vù!”

Kiếm quang lóe sáng, nhưng chỉ trong tích tắc đã bị hắn chặn lại bằng một bàn tay trần. Hàn Dạ chẳng hề hấn gì, ngược lại, còn cúi đầu liếm vệt máu nhỏ rỉ ra từ lưỡi kiếm.

Đôi môi hắn cong lên thành nụ cười tà mị:
“Máu ngươi… ngọt thật.”

Gương mặt Thiên Dao đỏ bừng vì giận dữ xen lẫn xấu hổ. Nàng chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục đến thế.

Nhưng trong mắt Hàn Dạ, lại ánh lên tia sáng khao khát, không chỉ là khát vọng sức mạnh, mà còn là dục vọng chiếm hữu.

“Ngươi càng run rẩy, ta càng thấy hứng thú.” – hắn thì thầm, đôi mắt đỏ rực như muốn thiêu đốt nàng. – “Đừng lo, ta sẽ không giết ngươi. Ngược lại… ta sẽ giữ ngươi bên cạnh, để từng ngày nhìn thấy ngươi dãy dụa trong vòng tay ta.”

Thiên Dao nghẹn lời, bàn tay run lên, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Hắn tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người chỉ còn gang tấc. Bàn tay lạnh lẽo của hắn chạm nhẹ lên gò má nàng, ánh mắt như xuyên thấu tâm can:

“Ngươi có biết vì sao ta không giết ngươi ngay lập tức không? Bởi vì từ giây phút phong ấn bị phá, ta đã coi ngươi là… của ta.”

Cả đại điện vang vọng tiếng cười khàn khàn, ma mị của hắn. Trong khi đó, trái tim Thiên Dao đập loạn, không chỉ vì sợ hãi, mà còn bởi một cảm giác mơ hồ, khó gọi tên đang dần len lỏi trong lồng ngực.

Khế ước huyết nguyệt – từ đây đã định đoạt số phận nàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×