Thiên Dao vẫn chưa kịp bình tâm sau “lửa thử lòng” của Hàn Dạ. Cả ngày hôm sau, cô như bị trói chặt trong chính cơ thể mình. Mỗi cử động, mỗi hơi thở, đều khiến cô nhớ về hắn, nhớ về luồng ma lực đầy mê hoặc đã lướt qua người cô.
Cô ngồi một mình trong phòng, tay run run cầm lấy cuốn sách luyện công, nhưng mắt chẳng thể tập trung vào chữ. Trong lòng một trận hỗn loạn, vừa sợ hãi, vừa xấu hổ, vừa ngầm khao khát. Cảm giác lần đầu tiên này khiến cô bối rối: tại sao cơ thể lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy trước một thực thể nguy hiểm? Tại sao tim cô vừa nhói đau, vừa rộn ràng khi nhớ đến Hàn Dạ?
Nhớ lại ánh mắt đỏ rực của hắn, nụ cười nửa miệng vừa khiêu khích vừa mê hoặc, Thiên Dao cảm thấy một luồng nóng lan dọc sống lưng. Tim cô đập nhanh, hơi thở gấp, cơ thể run rẩy một cách vô thức. Đây không còn là nỗi sợ hãi thông thường nữa, mà là cảm giác cấm kỵ – khoái cảm pha trộn với đau khổ, khiến cô vừa muốn né tránh, vừa không thể rời xa.
Cô đứng lên, bước tới cửa sổ, nhìn ra vườn hoa dưới ánh trăng. Không gian yên tĩnh, nhưng trong lòng cô lại náo loạn. Cô tự nhủ: “Không… không thể… Hắn là Ma Tôn… Nguy hiểm… phải tránh…”
Nhưng khi nghĩ đến đêm trước, khi Hàn Dạ chạm đến cô chỉ bằng năng lượng ma lực, Thiên Dao không thể nhịn được một cảm giác lạ kỳ – một thứ rung động cấm kỵ, vừa xấu hổ vừa khoái cảm, như dòng lửa âm ỉ cháy trong lòng. Cô cố gắng dập tắt cảm giác đó, nhắm mắt lại, nhưng cơ thể phản kháng: nhịp tim đập nhanh, hơi thở gấp, bàn tay vô thức nắm chặt, như thể cô muốn giữ mình khỏi… bản thân mình.
Ngày hôm sau, trong lúc luyện công, Thiên Dao không còn tập trung được. Mỗi khi khí lực dâng lên, mỗi khi cô vận nội công, luồng cảm giác cấm kỵ từ đêm trước lại trỗi dậy mạnh mẽ. Cô cảm nhận rõ rệt cơ thể mình vừa nhạy cảm vừa yếu đuối, trái tim rung động trước hình ảnh Hàn Dạ, khiến cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi chính bản thân.
Đêm đến, cô ngồi trong phòng, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, tạo thành những mảng sáng tối trên nền gạch. Thiên Dao ôm lấy đầu gối, thở dốc, và tự nhủ: “Em… em không thể thừa nhận… không thể… nhưng sao… tim lại khao khát hắn đến vậy?”
Trong bóng tối, hình ảnh Hàn Dạ hiện ra trong tâm trí cô: ánh mắt đỏ rực, nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc, đôi tay quyền lực như có thể trói chặt cô trong một thế giới riêng. Cô vừa run sợ, vừa ngượng ngùng, vừa cảm thấy khoái cảm trỗi dậy – lần đầu tiên cảm giác cấm kỵ chạm tới cơ thể và tâm hồn cô một cách toàn diện.
Cô nhớ lại giây phút Hàn Dạ khẽ cười, khí lực tràn ra, khiến cô không thể cử động. Nhớ lại cảm giác bị trói chặt mà không hề đau, nhưng tim thì như muốn vỡ tung. Thiên Dao tự nhủ đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác “khoái cảm và đau khổ” – một thứ gì đó vừa ngọt ngào, vừa cấm kỵ, vừa nguy hiểm đến mức cô không thể gọi tên.
Cô lặng lẽ rơi nước mắt, không phải vì sợ hãi, mà vì xấu hổ trước chính cảm xúc của mình. Cảm giác này vừa là thử thách, vừa là mối ràng buộc – khiến cô nhận ra rằng, Ma Tôn không chỉ là kẻ nguy hiểm ngoài đời, mà còn là kẻ đã bắt đầu chiếm lĩnh tâm hồn cô.
Thiên Dao biết, nếu để cảm giác này tiếp tục, cô sẽ dần lệ thuộc hoàn toàn. Nhưng cô chưa thể dừng lại. Mỗi lần nghĩ đến Hàn Dạ, nhịp tim lại loạn nhịp, cơ thể lại run rẩy. Khoái cảm và đau khổ quấn lấy nhau, như một sợi dây vô hình trói chặt cô trong mê cung cảm xúc cấm kỵ mà cô chưa từng trải qua.
Cuối cùng, Thiên Dao thở dài, tay áp lên ngực, nơi nhịp tim vẫn rộn ràng. Cô biết rằng mình đã bước qua ranh giới đầu tiên – ranh giới của cảm giác cấm kỵ. Một phần lý trí thì muốn chạy trốn, nhưng một phần khác, sâu thẳm, lại khao khát rung động này, khao khát chính sự hiện diện nguy hiểm và mê hoặc của Hàn Dạ.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, Thiên Dao nhận ra một điều: cảm giác cấm kỵ không chỉ là lần đầu rung động trước Ma Tôn, mà còn là bước đầu tiên dẫn dắt cô vào một mối ràng buộc nguy hiểm, vừa khoái cảm vừa đau khổ, mà cô không thể nào dứt ra.