Thiên Dao ngồi trong phòng luyện công, tay run run cầm kiếm gỗ, đầu óc vẫn chưa thể tập trung. Một tuần trôi qua kể từ đêm cấm kỵ đầu tiên, nhưng hình bóng Hàn Dạ vẫn ám ảnh cô. Mỗi khi nhắm mắt, cô đều thấy đôi mắt đỏ rực, nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc, và cảm giác bị trói buộc bởi hắn vẫn hiện hữu.
Bỗng nhiên, không gian phòng luyện công rung lên một luồng khí nóng mạnh mẽ. Hàn Dạ xuất hiện, bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, như con hổ vờn mồi. Không ai biết hắn đi từ đâu, và Thiên Dao biết cô không thể chạy trốn.
“Thiên Dao…” giọng hắn trầm ấm vang lên, làm cô giật mình. “Sao em lại căng thẳng như thế? Hay… em sợ ta?”
Cô đứng thẳng người, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Sư phụ của em đang dạy bảo, không phải lúc này để trò chuyện riêng.”
Hàn Dạ cười khẽ, ánh mắt đỏ rực như lửa cháy. “Vậy em có dám đối mặt với… lửa thử lòng của ta không?”
Một luồng ma lực mạnh mẽ bùng lên quanh hắn, khiến căn phòng lạnh buốt bỗng chốc nóng rực, làm không khí trở nên ngột ngạt. Thiên Dao cảm thấy tim mình như ngừng đập. Hắn không động tay, nhưng khí lực tỏa ra đủ để cô run rẩy toàn thân.
“Em… em không muốn…” cô lắp bắp, cố gắng lùi lại, nhưng chân như bị dính chặt vào mặt đất.
Hàn Dạ tiến lại gần, từng bước nhẹ nhưng chắc, như thể mỗi bước đều đánh dấu quyền lực hắn đang trói cô. “Ta muốn thử lòng em, Thiên Dao. Không phải ta muốn hại em, nhưng… để em hiểu rằng, trói buộc này không thể thoát khỏi dễ dàng.”
Cô cảm thấy một dòng điện lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng trong cùng lúc, một luồng nhiệt ấm áp len lỏi khắp cơ thể, khiến cô bối rối. Đây chính là lần đầu tiên, dục vọng của Ma Tôn chạm vào cô một cách trực tiếp – không phải bằng tay hay lời nói, mà bằng năng lượng, bằng quyền lực ma thuật trói buộc.
“Em… em phải làm sao đây…” giọng cô run run, vừa sợ hãi vừa khao khát.
Hàn Dạ nghiêng đầu, ánh mắt đỏ rực nhìn thấu tâm can cô. “Em không cần làm gì hết. Chỉ cần chịu nhận… cảm giác này. Lửa thử lòng, sẽ dạy em điều em chưa từng biết về chính mình.”
Thiên Dao nhắm mắt, cảm nhận từng cơn rung động từ hắn lan khắp cơ thể. Mỗi hơi thở của cô như bị kéo dài, vừa đau khổ, vừa khoái cảm, vừa xấu hổ đến mức không dám thừa nhận. Cảm giác cấm kỵ lần trước giờ bùng nổ thành một thứ gì đó mạnh mẽ hơn – vừa là sợ hãi, vừa là mê hoặc.
“Đừng… đừng trói em… đừng…” cô khẽ lắp bắp, tay run run chạm vào không khí, cố gắng tìm khoảng trống. Nhưng Hàn Dạ chỉ cười, ánh mắt tràn đầy quyền lực và ham muốn.
“Trói em… là để em hiểu ta, Thiên Dao. Hiểu rằng cảm giác này… không phải dễ dàng dứt bỏ. Em sẽ lệ thuộc… nhưng ta sẽ không làm tổn thương em, trừ khi em muốn ta làm vậy.”
Lời nói của hắn vừa là lời hứa, vừa là lời thử thách. Thiên Dao cảm nhận tim mình loạn nhịp. Mọi lý trí trong cô đều muốn rút lui, nhưng cơ thể lại phản kháng: rung động, nhói đau, và dường như… muốn gần hắn hơn.
Một lúc lâu sau, Hàn Dạ lùi lại, chỉ để cô tự cảm nhận sức nóng còn sót lại. Thiên Dao thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán, cảm giác vừa xấu hổ vừa hỗn loạn. Cô biết, đây mới chỉ là bước đầu – “lửa thử lòng” của hắn không chỉ kiểm tra sức chịu đựng, mà còn thử trái tim, dục vọng, và cả lý trí của cô.
Khi Hàn Dạ biến mất, chỉ còn lại Thiên Dao một mình trong phòng, cô cảm thấy vừa nhẹ nhõm, vừa hụt hẫng. Tim vẫn đập loạn nhịp, nhưng một thứ gì đó mới mẻ, cấm kỵ, đang lan tỏa. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, rằng ranh giới giữa sợ hãi và ham muốn, giữa bổn phận và cảm xúc, có thể mong manh đến mức cô không thể kiểm soát.
Cô ngồi thừ người, tay ôm lấy đầu gối, và tự nhủ: “Hắn… thật sự nguy hiểm… nhưng sao lại không thể rời xa…”
Bên ngoài phòng luyện công, ánh trăng lướt qua khe cửa, chiếu lên nền gạch một khoảng sáng mờ ảo, như chứng kiến khoảnh khắc cấm kỵ đầu tiên trong trái tim Thiên Dao. Và trong lòng Ma Tôn, nơi bóng tối vô tận, hắn mỉm cười đầy khiêu khích – lửa thử lòng mới chỉ bắt đầu, và con mồi đã chính thức bị trói chặt.