Buổi sáng hôm ấy, trời nổi gió. Biển xám lại, từng đợt sóng đánh mạnh vào bờ như mang theo tâm trạng bất an. An Nhiên đang ngồi ngoài hiên, chỉnh lại dải phim trong máy ảnh thì nghe tiếng còi xe từ xa vọng tới. Cô ngẩng đầu, thấy một chiếc xe màu bạc dừng trước cổng nhà trọ. Cánh cửa bật mở, một cô gái mặc váy kẻ caro đỏ, đeo kính râm to, nhảy xuống với dáng vẻ rạng rỡ quen thuộc.
— An Nhiên!
Tiếng gọi ấy khiến cô bật dậy. Cô suýt đánh rơi cuộn phim, rồi chạy ra, vừa cười vừa thốt lên:
— Trời đất, Hạ Vi!
Hai người ôm chầm lấy nhau. Mùi nước hoa nhẹ thoảng qua, vẫn là mùi hương hoa cỏ dịu mát đặc trưng của Hạ Vi. Cô bạn thân năm nào, người từng cùng cô chia đôi gói mì trong những ngày cuối tháng ở ký túc xá, giờ vẫn tươi tắn và náo nhiệt như xưa.
— Tôi biết thế nào cô cũng trốn về biển. Gọi cả tháng trời không nghe, nhắn tin cũng không trả lời, tôi tưởng cô đi tu luôn rồi chứ! — Hạ Vi buông cô ra, chống tay lên hông, ra vẻ trách móc.
— Xin lỗi, tôi chỉ muốn yên tĩnh một thời gian thôi.
— Yên tĩnh cái gì chứ, sống ẩn như cao nhân vậy hả?
Cô bật cười, kéo Hạ Vi vào nhà. Chiếc vali nhỏ của bạn lăn kẽo kẹt trên nền xi măng. Trong phòng, ánh sáng sớm len qua tấm rèm xanh, chiếu lên bức ảnh biển cô treo ở góc tường. Hạ Vi nhìn quanh, khẽ huýt sáo:
— Nhà trọ này dễ thương quá. Còn thơm mùi muối biển, y như trong mấy bộ phim Nhật.
— Ừ, chỗ này yên tĩnh, chỉ có gió và sóng thôi.
— Và chắc là có một người nào đó nữa chứ gì?
An Nhiên hơi khựng.
— Cái gì cơ?
— Ánh mắt cô vừa nãy. Tôi biết cái kiểu ánh mắt ấy. Ai vậy? — Hạ Vi cười ranh mãnh, kéo ghế ngồi xuống bàn. — Đừng nói là cô lại định làm tôi tò mò chết nhé.
Trước ánh nhìn như tia X của bạn, An Nhiên đành thở dài, pha hai tách trà nhài.
— Có người ở phòng bên, tên Thẩm Dật Trạch. Anh ấy là bác sĩ, tạm nghỉ việc, đến đây ở một thời gian.
— Ồ, bác sĩ. Nghe đã thấy có trách nhiệm rồi. Mà cô biết gì về anh ta?
— Không nhiều. Chỉ biết anh ấy từng làm ở bệnh viện lớn, có vẻ đã trải qua chuyện gì đó.
— Và cô quan tâm, đúng không? — Hạ Vi nghiêng đầu, giọng chọc ghẹo.
An Nhiên im lặng. Cô nhìn ra ngoài hiên, nơi gió biển đang lay nhẹ tấm rèm.
— Tôi không biết. Có lẽ chỉ là... cảm giác an toàn. Khi nói chuyện với anh ấy, tôi không thấy nặng nề như trước nữa.
— Này, An Nhiên của tôi đang biết rung động trở lại rồi à?
Cô bạn thân hớp ngụm trà, đôi mắt lấp lánh trêu đùa. An Nhiên chỉ cười khẽ, nhưng trong lòng, có điều gì đó len vào — vừa vui vừa sợ.
Buổi trưa, Thẩm Dật Trạch về. Anh mang theo túi giấy đựng rau củ. Thấy có người lạ ngồi trong sân, anh hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu chào:
— Chào cô.
Hạ Vi nhìn anh, ánh mắt tinh nghịch.
— Chào bác sĩ phòng bên, tôi nghe danh rồi đấy.
An Nhiên bật ho khẽ, vội giới thiệu:
— Đây là bạn thân tôi, Hạ Vi. Cô ấy ở lại vài ngày.
— Rất hân hạnh, — anh nói, giọng trầm mà lịch sự.
— Tôi cũng hân hạnh, nhưng mà bác sĩ này, anh có thể nói xem anh đã làm gì khiến bạn tôi ở đây cả tháng trời không liên lạc với ai không? — Hạ Vi cười, nửa thật nửa đùa.
Thẩm Dật Trạch nhìn cô, hơi nhướng mày, rồi mỉm cười đáp:
— Tôi nghĩ, có lẽ tôi chỉ cho cô ấy thấy nơi này yên tĩnh đủ để quên điện thoại thôi.
Câu trả lời khiến Hạ Vi hơi ngẩn người, sau đó bật cười:
— Anh đúng là không dễ bị làm khó. Thảo nào cô ấy khen anh bình tĩnh.
An Nhiên vội chen vào:
— Thôi được rồi, hai người đừng nói như đang phỏng vấn nhau nữa. Vào ăn trưa đi.
Họ cùng ăn. Bữa cơm giản dị chỉ có cá nướng, rau luộc và bát canh chua. Nhưng Hạ Vi ăn ngon lành, vừa ăn vừa nói chuyện liên tục. Cô kể về công việc chụp hình quảng cáo ở thành phố, về những buổi chụp kéo dài suốt đêm, về các khách hàng khó tính. An Nhiên lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười. Còn Thẩm Dật Trạch ngồi im, nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng khẽ cong lên, như thể đang lắng nghe nhiều hơn là ăn.
— Bác sĩ à, anh có người yêu chưa? — Hạ Vi đột ngột hỏi, làm An Nhiên suýt sặc.
— Vi! — cô khẽ trách.
Nhưng anh chỉ cười nhẹ:
— Chưa. Trước đây có, nhưng giờ thì không.
— À, vậy là cũng từng bị tổn thương, phải không? — Hạ Vi nghiêng đầu.
— Có lẽ. Nhưng tôi nghĩ, ai sống đủ lâu cũng sẽ có một vết sẹo nào đó.
Câu nói ấy khiến không khí chùng xuống. An Nhiên chạm nhẹ vào tách nước, trong lòng thoáng nặng. Hạ Vi nhận ra, bèn khéo léo chuyển chủ đề, kể chuyện vui về một lần chụp ảnh bị ngã xuống hồ. Tiếng cười vang trở lại, nhưng trong ánh mắt An Nhiên, một bóng suy tư vẫn chưa tan.
Chiều, Hạ Vi kéo cô ra biển dạo. Sóng nhẹ, ánh nắng nghiêng vàng, và tiếng hải âu bay qua nghe như tiếng gọi xa xăm.
— Cậu biết không, tôi mừng vì thấy cậu cười lại, — Hạ Vi nói, vừa bước vừa đá nhẹ những viên sỏi.
— Tôi cũng ngạc nhiên. Cứ tưởng mình không thể.
— Thế còn anh ta? Cậu có định... tiến xa hơn không?
— Tôi chưa biết. Tôi sợ.
— Sợ điều gì?
— Sợ nếu lại mất. Tôi không chắc mình chịu nổi lần nữa.
Gió thổi mạnh. Tóc cô bay rối trước mặt. Hạ Vi dừng lại, nhìn cô thật lâu:
— An Nhiên, tôi không nói anh ta tốt hay xấu, nhưng có một điều: cuộc đời này không ai dám hứa rằng mình sẽ không mất ai đó. Nhưng không dám yêu vì sợ mất, thì cậu đã mất rồi.
Cô im lặng. Sóng xô vào chân, lạnh buốt. Nhưng trong lòng, lời bạn nói như một mũi dao găm xuống nỗi sợ sâu thẳm nhất.
— Tôi hiểu, — cô khẽ đáp, mắt nhìn ra xa. — Chỉ là tôi cần thêm một chút thời gian.
— Ừ. Nhưng đừng quá lâu. Có người không đợi mãi được đâu.
Họ im lặng đi dọc bờ biển, đến khi hoàng hôn buông xuống. Ánh sáng cam hắt lên khuôn mặt cả hai, khiến mọi thứ như dịu lại.
Tối, khi Hạ Vi tắm xong và đang nằm trên giường đọc tạp chí, An Nhiên ra hiên, thấy đèn trong phòng Thẩm Dật Trạch vẫn sáng. Anh đang viết gì đó vào sổ tay. Thấy cô, anh ngẩng lên.
— Bạn em vui tính thật.
— Ừ, nhưng cũng... hơi quá.
— Không sao. Tôi thích người thẳng thắn.
Cô cười nhẹ. Một lúc sau, cô hỏi:
— Anh có phiền không nếu tôi nói thật?
— Không.
— Anh khiến tôi cảm thấy... an toàn, nhưng cũng khiến tôi thấy sợ. Tôi sợ một ngày mình sẽ không chỉ chụp ảnh biển, mà lại bắt đầu chụp người — chụp anh.
Anh ngẩn người. Gió thổi làm rèm cửa lay động. Một lát sau, anh khẽ đáp:
— Nếu điều đó khiến em thấy sợ, vậy hãy cứ chụp biển. Nhưng nếu một ngày em dám quay ống kính về phía tôi, tôi sẽ không tránh đi.
Cô cười, hơi run. Trong ánh sáng mờ, gương mặt anh dịu và tĩnh như mặt biển sau bão.
Sáng hôm sau, Hạ Vi chuẩn bị rời đi. Cô kéo vali ra sân, ôm An Nhiên thật chặt:
— Tôi về đây, nhưng cậu hứa với tôi một điều nhé.
— Gì vậy?
— Đừng đóng cửa trái tim nữa. Người kia... tôi nghĩ anh ta đang chờ cậu mở nó ra đấy.
An Nhiên không nói gì, chỉ gật nhẹ.
Chiếc xe của Hạ Vi chạy xa dần, để lại bụi cát bay mờ. Cô đứng nhìn theo, gió thổi tung tóc. Khi quay lại, Thẩm Dật Trạch đang đứng bên hiên, tay cầm tách trà. Anh nói:
— Bạn em nói đúng đấy.
— Anh nghe hết à?
— Chỉ câu cuối thôi.
Anh đặt tách trà xuống lan can, bước đến gần.
— Em có thể tiếp tục sợ, nhưng đừng chạy trốn. Vì tôi... không định đi đâu cả.
Trái tim cô khẽ run. Cơn gió từ biển thổi qua, mang theo mùi muối, mùi nắng và cả hơi ấm vừa chạm tới tay cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, môi khẽ cong.
— Vậy thì... ít nhất hôm nay, tôi sẽ không trốn.
Anh mỉm cười. Ánh sáng buổi sáng chiếu lên họ, nhẹ như sợi chỉ vàng đan qua sương. Ở phía xa, biển xanh mở rộng vô tận — như một lời hứa chưa thành tiếng.