khi ánh hoàng hôn rơi trên tim anh

Chương 8: Ánh Hoàng Hôn Đầu Tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, trời xanh hiếm thấy. Sau nhiều ngày mưa liên tiếp, ánh nắng rọi qua khung cửa sổ, chạm lên mép bàn, khiến căn phòng nhỏ tràn ngập hơi ấm. Lâm An Nhiên thức dậy trong làn sáng ấy, mái tóc rối xõa ngang vai, ánh nhìn mơ màng. Cô vẫn còn nghe dư âm tiếng đàn trong đêm trước, như tiếng sóng khẽ vỗ trong tâm trí.

Ngoài cửa, sóng biển dội vào bờ, đều đặn và kiên nhẫn. Cô kéo rèm, hít một hơi sâu, mùi muối biển xen lẫn hương gỗ ẩm, rồi khẽ cười. Hôm nay, cô có linh cảm sẽ là một ngày khác.

Thẩm Dật Trạch không ở nhà. Anh đã ra ngoài từ sớm, như mọi khi. Nhưng lần này, trên bàn anh để lại một mảnh giấy:

“Buổi chiều có hoàng hôn đẹp. Nếu cô muốn, hãy ra bờ đá phía tây. Tôi sẽ đợi.”

Cô đọc dòng chữ ấy mấy lần, môi khẽ cong lên. Cảm giác kỳ lạ lan tỏa — vừa háo hức vừa lo sợ, như sắp chạm vào điều gì mong manh mà lại rực rỡ.

Buổi trưa, cô mang máy ảnh ra ngoài, dạo quanh con đường nhỏ ven biển. Mấy ngôi nhà mái thấp ẩn sau rặng dừa, tiếng trẻ con cười vang ở xa. Một bà cụ ngồi trước hiên, tỉ mẩn đan lưới cá. Thấy cô, bà mỉm cười:

“Con gái thành phố à? Ở trọ chỗ nhà chú Vương hả?”

“Dạ, vâng.”

“Thấy cũng lạ, dạo này có nhiều người tới chụp ảnh biển, mà toàn chọn ngày mưa.”

Cô khẽ đáp: “Vì trong mưa, biển có một màu khác.”

Bà cụ cười hiền: “Cũng phải. Còn bữa nay thì hiếm lắm, trời trong đến mức thấy được đường chân trời. Chiều nay chắc có hoàng hôn đẹp lắm.”

Cô cảm ơn, rồi tiếp tục đi. Trong lòng bỗng tràn cảm giác chờ đợi. Hoàng hôn — đã bao lâu rồi cô chưa thật sự ngắm nó? Ở thành phố, những tòa nhà che khuất mặt trời, còn ở đây, chỉ có biển và gió, đủ rộng để chứa một hoàng hôn trọn vẹn.

Chiều dần xuống, ánh sáng chuyển dần sang màu mật ong. Cô mang máy ảnh, khoác áo mỏng, đi dọc theo bờ cát. Con đường ra bãi đá khá xa, phải băng qua một đoạn dốc nhỏ. Tiếng sóng càng lúc càng rõ, từng cơn gió mang theo mùi muối mằn mặn.

Khi cô đến nơi, Thẩm Dật Trạch đã đứng đó. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần vải sẫm màu, tay cầm một chiếc máy ảnh cũ. Ánh nắng xiên qua vai anh, vẽ lên hình bóng dài trên cát.

Anh quay lại khi nghe tiếng bước chân. “Cô đến rồi.”

“Anh đến sớm hơn tôi à?”

“Thói quen. Tôi thích ngắm bầu trời trước khi mặt trời lặn.”

Cô cười. “Có vẻ anh biết nhiều hơn tôi tưởng.”

“Không hẳn. Chỉ là tôi từng quên mất, hôm nay muốn nhớ lại.”

Cô nhìn chiếc máy ảnh trên tay anh, ngạc nhiên. “Anh chụp ảnh nữa sao?”

“Không giỏi bằng cô. Nhưng có lúc, ống kính giúp người ta nhìn thấy điều mình không thể nói ra.”

“Câu đó nghe giống triết lý của nhiếp ảnh gia hơn là bác sĩ.”

“Cũng có thể.” Anh khẽ mỉm cười. “Tôi từng muốn học nhiếp ảnh, nhưng chọn y vì nghĩ rằng cứu người dễ hơn chụp người.”

Cô bật cười khẽ: “Nhưng đâu ai nói rằng ảnh không thể cứu người.”

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. “Có lẽ cô đúng.”

Gió thổi nhẹ. Mặt trời dần nghiêng, bầu trời loang một màu cam pha hồng, rồi chậm rãi chuyển tím. Ánh sáng đổ lên mặt biển, lấp lánh như vô số hạt vàng đang tan ra.

Cô giơ máy, bấm vài kiểu. “Hoàng hôn ở đây thật khác.”

“Vì nó không bị vội,” anh đáp. “Thành phố khiến người ta quên mất, mặt trời cũng cần được nhìn tiễn đi.”

Cô chụp thêm một tấm anh đang nói, ánh sáng chiếu nghiêng qua gương mặt anh, viền tóc anh lấp lánh. Anh nhận ra, khẽ nghiêng đầu: “Cô lại chụp tôi?”

“Lần trước anh cười rất tự nhiên. Tôi muốn xem hôm nay có khác không.”

“Vậy chụp đi. Tôi sẵn lòng làm mẫu.”

Cô giơ máy, ngắm kỹ qua ống kính. Lần này, cô không bảo anh tạo dáng. Anh chỉ đứng im, nhìn xa. Ánh hoàng hôn phủ lên vai anh, khiến đường nét khuôn mặt như mềm đi, dịu dàng và chân thật đến lạ.

“Tách.”

Âm thanh khẽ vang. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như thời gian dừng lại.

Anh hỏi: “Đẹp không?”

“Không biết,” cô nói nhỏ. “Nhưng có cảm giác… thật.”

Anh không nói gì, chỉ nhìn ra biển. Sóng vẫn vỗ đều, từng đợt cuộn vào chân đá. Bầu trời rực lên một màu cuối cùng trước khi tắt hẳn.

“Cô có sợ bóng tối không?” anh hỏi bất ngờ.

Cô khẽ lắc đầu. “Không. Tôi chỉ sợ ánh sáng biến mất quá nhanh.”

“Thế thì đừng nhìn mặt trời. Nhìn người bên cạnh nó thôi.”

Câu nói khiến cô khựng lại. Anh quay sang, ánh mắt ánh lên màu của hoàng hôn — ấm, sâu và có gì đó không thể nói thành lời.

Cô quay máy về phía anh, định chụp thêm, nhưng tay bỗng run. Không phải vì gió.

Anh cười. “Cẩn thận, kẻo ảnh mờ.”

“Không sao, mờ cũng có vẻ đẹp riêng.”

“Giống như ký ức à?”

“Giống như những thứ ta chưa dám gọi tên.”

Anh im lặng. Cả hai đứng nhìn mặt trời chìm xuống, ánh sáng dần loãng, rồi tan trong biển.

Khi màn đêm buông xuống, họ ngồi trên tảng đá lớn. Anh rút trong túi ra hai lon nước ngọt, đưa một cho cô.

“Không có cà phê, mong cô tạm nhận.”

Cô bật nắp, cười. “Cà phê không quan trọng. Quan trọng là có người cùng uống.”

Anh ngẩng nhìn cô, khẽ nói: “Nếu một ngày cô rời đi, cô có nhớ bầu trời hôm nay không?”

“Có.”

“Còn người ngồi cạnh cô?”

Cô cười nhạt. “Anh muốn tôi trả lời sao?”

“Thật lòng.”

Cô nhìn anh, ánh mắt dừng lại nơi đôi tay anh đang cầm lon nước. Những ngón tay đó, từng chơi đàn trong đêm mưa, từng chạm nhẹ vào tay cô khi hướng dẫn cách bấm dây. Cô khẽ đáp:

“Có lẽ tôi sẽ nhớ. Không phải vì anh đặc biệt, mà vì… anh đã khiến tôi nhìn thấy ánh sáng theo cách khác.”

Anh khẽ bật cười, âm thanh trầm thấp. “Cô nói như thể tôi là hoàng hôn.”

“Có thể vậy.”

Anh ngẩng đầu, nhìn bầu trời đang dần đen lại. “Thế thì, cô là bình minh.”

“Vì sao?”

“Vì cô xuất hiện sau đêm mưa.”

Cô không nói gì, chỉ cười. Nhưng trong lòng, tim đập rộn ràng.

Họ trở về khi trời tối hẳn. Con đường dẫn về khu trọ phủ bóng cây, đom đóm lấp lóe hai bên. Cô đi chậm lại, nghe tiếng bước chân anh hòa cùng tiếng sóng xa.

“An Nhiên,” anh gọi.

“Ừ?”

“Cảm ơn vì hôm nay.”

“Anh không cần nói cảm ơn.”

“Nhưng tôi muốn.”

“Vì sao?”

“Vì tôi đã quên mất cảm giác chờ hoàng hôn cùng ai đó. Cô nhắc tôi nhớ.”

Cô quay sang nhìn anh, ánh đèn đường hắt nhẹ qua gương mặt anh. Trong ánh sáng ấy, có điều gì thật dịu dàng.

“Anh cũng nhắc tôi nhớ,” cô khẽ đáp. “Rằng đôi khi, những gì đã mất có thể trở lại, chỉ cần ta đủ kiên nhẫn đợi.”

Họ im lặng đi thêm vài bước. Cô ngẩng nhìn bầu trời, những ngôi sao bắt đầu hiện ra, lung linh như những đốm lửa nhỏ.

“Anh có tin vào định mệnh không?” cô hỏi.

Anh mỉm cười. “Trước kia không. Nhưng bây giờ thì… chưa chắc.”

“Vì sao?”

“Vì tôi đang đứng cạnh cô.”

Câu nói ấy nhẹ như gió, nhưng khiến tim cô khẽ rung lên.

Tối muộn, cô mở máy ảnh xem lại ảnh. Giữa hàng chục tấm hoàng hôn, có một tấm khiến cô dừng lại thật lâu. Đó là lúc ánh mặt trời cuối cùng còn sót lại trên vai anh. Anh không cười, chỉ nhìn ra xa, nhưng ánh mắt lại sáng, như chứa cả bầu trời trong đó.

Cô in bức ảnh ấy ra, dán lên tường. Dưới nó, cô viết một dòng chữ nhỏ:

“Ánh hoàng hôn đầu tiên — cũng là khoảnh khắc đầu tiên trái tim tôi mở lại.”

Cô tắt đèn, nằm xuống. Bên ngoài, sóng biển vẫn vỗ. Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng nhịp tim mình, và đâu đó, âm vang của tiếng đàn trong đêm mưa cũ hòa cùng ánh sáng hôm nay — như hai mảnh ghép cuối cùng đang dần khít lại.

Sáng hôm sau, cô bước ra ban công. Ánh nắng sớm chiếu lên biển, rực rỡ và trong veo. Dưới tầng, Thẩm Dật Trạch đang tưới cây. Thấy cô, anh ngẩng lên, giơ tay chào.

“Buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.” Cô đáp lại, nụ cười tự nhiên hơn mọi khi.

Anh nói vọng lên: “Chiều nay biển có lễ hội thả đèn. Cô có muốn đi không?”

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: “Nếu anh vẫn là người dẫn đường.”

Anh cười: “Luôn sẵn sàng.”

Cô quay vào, đóng cửa, tựa lưng vào tường, nụ cười vẫn chưa tắt. Có lẽ, ánh hoàng hôn đầu tiên chỉ là khởi đầu — của một điều gì đó đang âm thầm lớn lên, như sóng, như gió, như trái tim vừa thức dậy.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×